Thứ Năm, 2 tháng 9, 2010

Huynh hữu đệ cung quyển 2 chương 16

May mà lúc nó tới gõ cửa thì đã lên giường giả vờ ngủ.

"Anh ? Còn chưa ngủ à ?"

Lạc Thiệu Cung đẩy cửa vào, biểu tình lại lãnh đạm hơn bình thường.

"Đến, uống thuốc đi, uống xong rồi thì ngủ một giấc, ngày mai hẳn là có thể hạ sốt.”

"A, được." Ngoan ngoãn nhận lấy viên thuốc trong tay nó, thành thành thật thật nuốt viên thuốc vào, lại uống nước vào.

"Tốt rồi, anh nghỉ ngơi đi."

"A ? Ngươi chờ một chút !" Nó nhanh như vậy đã muốn đi, thật sự là ngoài ý liệu của tôi, vội ôm đồm giữ lại tay nó, "Ta…. ta có hơi khó ngủ, tâm sự với ta một chút có được không ?"

Nó nhíu nhíu mày : "Nói chuyện phiếm ? Nhưng sáng sớm mai em phải đi."

"Sáng sớm, có chuyện gì sao ?"

"Em cùng Tần Du đi ra ngoài nghỉ phép, chắc là tuần sau mới về."

"Này, vậy sao ?" Tôi cúi đầu thì thào. Một tuần......

"Được rồi, ngủ ngon, anh."

"Lạc Thiệu Cung." Nhìn đến nó liền cảm thấy kích động, luống cuống tay chân ngăn chận nó bả vai đi lên đùi nó, "Ngươi trước chớ đi, ta.... ta....."

"Chuyện gì ?" Khẩu khí vẫn thực ôn nhu, nhưng ánh mắt lãnh đạm, thậm chí cũng không chịu dừng lại trên mặt tôi.

"Cái kia, cái kia......" Càng nhanh càng nói không được, đôi mắt đều đỏ cả lên.

"Nếu không có việc gì, em muốn đi ngủ." Động tác của cánh tay gỡ tôi ra cũng thực ôn nhu, nhưng là........

"Cái kia........." Đáng thương tôi cái gì cũng nói không được, chỉ có thể khóc thút thít lặp lại hai âm tiết không có ý nghĩa này, liều mạng giãy dụa muốn bắt lấy nó.

Sợ hãi nó vừa đi, về sau sẽ không bao giờ tới tìm tôi.

"Lạc Thiệu Cung...."

"Ngoan," nó sờ sờ đầu của tôi, muốn đứng dậy, "Ngoan ngoãn ngủ đi."

"Cái kia, cái kia......." Tôi chân tay luống cuống ánh mắt đỏ quạch, gắt gao túm lấy tay nó, "Ở lại cạnh ta được không, ta một người khó ngủ............"

Nó cười khổ một chút : "Anh à, người lớn như vậy, đừng giống trẻ con như vậy."

"Nhưng, cơ mà..........." Xong rồi, nước mặt thật sự rơi ra, thật sự là một tên vô dụng.........

Nó dừng dừng, dùng sức xoa xoa đầu của tôi : "Khóc cái gì, đứa ngốc, anh ngủ một mình không phải tốt sao ? Nếu em ở lại cùng anh, có lẽ sẽ làm ra chuyện kỳ quái cũng nói không chừng nha."

"Vậy làm đi," tôi cũng không biết dũng khí đâu ra nói những lời này : "Vậy làm....... đi, tùy tiện thế nào cũng được........."

"Ai, đừng đùa kiểu đó, anh không cần vì có người ở bên liền trả giá như vậy" Ấn ấn cái trán của tôi, "Được rồi, đừng náo loạn."

"Ta không phải nháo........... thật sự không sao, ngươi ở lại là được..........."

"Vì cái gì ?" Nó chuyên chú nhìn tôi.

"Bởi vì, bởi vì........ Một người ngủ thì sẽ lạnh............"

Miệng thật sự là không chịu thua kém, tôi thật muốn khóc.

"A, vậy mở lò sưởi lớn một chút không phải tốt rồi sao ?"

"Không giống như vậy, không giống như vậy....." Tôi liều mạng nghĩ muốn lấy cớ. "Ta đang bệnh, ngươi đêm nay chăm sóc ta không được sao ?"

"À......" Nó kéo dài giọng, "Được rồi."

Nó thay đồ rồi đi vào trong chăm, nhưng cũng không ôm lấy tôi giống như trước kia, lãnh đạm nghiêng người đưa lưng về phía tôi làm tôi một trận thất vọng.

Cũng không phải làm chuyện tính làm sao ?

Trước kia rõ ràng thích đến vậy, chỉ cần ngủ cùng giường, nó liền nhất định nhịn không được. Tôi quả nhiên, đã không có lực hấp dẫn gì sao ? Vốn đang nghĩ muốn, dùng thân thể đem nó cướp về, cơ mà nó dường như một chút hứng thú cũng không có.

Lấy dững khí hướng nó nhích lại gần "Lạc Thiệu Cung....."

"Hửm ?" Thanh âm mơ hồ hình như đang ngủ.

"Ngươi muốn ngủ sao ?"

"Ừm....."

Không hy vọng.......

"Lạc Thiệu Cung à."

"Ừm ?"

"Ngươi xích lại đây được không ?"

"Chuyện gì ?" Nó thanh âm vẫn lười biếng, xoay người nhưng thật ra xoay chuyển rất nhanh.

"Ngươi...... ngươi ôm lấy ta được không ? Có hơi lạnh." May mà đèn đã tắt, nó không nhìn thấy cái mặt đang đỏ lên của tôi.

Bị nó kéo vào trong lồng ngực, kề sát cái ngực rắn chắn ấm áp liền cảm thấy thực an tâm, tôi nhịn không được đưa tay ôm lấy cổ của nó.

Thực ấm áp, nếu có thể cứ được ôm như vậy là tốt rồi.

Nhưng nó cũng chỉ là ôm thôi, hoàn toàn không có động tác làm bước tiếp theo.

"Lạc Thiệu Cung à, người là không phải thực khổ sở sao ?"

"Ừm.... có chuyện gì muốn nói với em à ?"

"........ Ngươi........ ngươi lạnh không ?"

"Hoàn hảo."

Cuối cùng lại trầm mặc.

Làm sao bây giờ, chẳng lẽ tôi phải chủ động đi hấp dẫn nó sao ?

Ngày mai nó sẽ cùng Tần Du đi rồi, sau khi trở về sẽ đối với tôi lãnh đạm hơn, càng không có hứng thú. Tôi không còn có cơ hội nữa.

"Lạc Thiệu Cung à........."

Nó trầm ổn hô hấp, không có phản ứng.

Lúc này thật sự đang ngủ.

Tôi tiến lại gần, ở trên mặt nó nhẹ nhàng hôn một chút : "Lạc Thiệu Cung à..........."

Vẫn ngủ ngon.

Biết nó đối với chuyện xảy ra đã toàn bộ không hay biết, lá gan của tôi mới chậm rãi nổi lên.

Lại trộm hôn hôn cái trán của nó. Lạc Thiệu Cung à...........

Sau đó là cái mũi, đôi môi, cái cằm.........

"Lạc Thiệu Cung à..........."

Ta thích ngươi.

Rất thích. Cho nên ngươi cũng thích ta được không ? Ta sẽ tốt như Tần Du, ta nhất định sẽ cố gắng chăm sóc tốt ngươi, ta biết sở thích của ngươi, ta sẽ đem cả cà rốt với tiêu mà ngươi ghét đi ăn hết, ta còn giúp ngươi lột quả nho.....

"Ta.... ta thích ngươi."

Đáng thương tôi chỉ có khả năng lúc nó ngủ không nghe được mới có dũng khí nhỏ giọng nói ra.

"Thật sự rất thích...... Ngươi không cần cùng Tần Du đi được không ? Ở lại bên ta....... Ta cũng thể đi nghỉ lễ với ngươi, ta có để dành đủ tiền tiêu vặt..........."

Xong rồi, nước mắt nước mũi cố khống chế cũng không được, rơi xuống làm dơ hết mặt của nó.

"Lạc Thiệu Cung.......... ta thực thích ngươi, cùng ta kết giao được không ?"

Cuối cùng đã nói ra, tuy rằng âm lượng giống như muỗi kêu. Nhưng........ Nhưng nó không nghe được.

Tôi còn không có đủ dũng khí đánh thức nó để nói.

"Lạc Thiệu Cung à, ta rất thích ngươi, từ trước đã rất thích..... chính là vẫn không biết............ ta là anh trai ngươi........... anh trai thích em trai, hình như rất kỳ quái, nhưng..... nhưng không có cách nào.........." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, ngay cả chính mình cũng nghe không được.

"Phải không ?"

"Đúng vậy............ Hửm ? ................................"

"Thật vậy sao ?"

"Ngươi.......... ngươi như thế nào đột nhiên tỉnh lại ?" Lần thứ hai nói lắp.

"Có con heo nhỏ cứ ở bên cạnh lỗ tai của em khóc hoài khóc hoài, em tỉnh không được mới lạ."

"Đến."

Đèn đột nhiên bị mở lên, tôi không thích ứng nheo mắt lại.

"Ngồi xuống, cho em nhìn rõ một chút. Ai.... khóc đến xấu thế này."

Tôi khó khăn gục đầu xuống.

"Anh thích em ?"

Nhãn tình cố mở, tôi thần tình đỏ bừng, chăm chú nhìn nó mới gật gật đầu.

"Là thích kiểu anh em phải không ? Hay là người yêu ?"

"........... người yêu."

"Đã yêu lâu lắm rồi ?"

".......... Đúng, đúng vậy." Đầu nâng không nổi.

"Kia hẳn là phải nói với em thế nào ?" Nó bình tĩnh đến bực mình.

".... Ta........... Ta.............."

"Ừm ?"

"..............."

"A, không nói nên lời cũng không sao, dù sao em cũng đang hao tổn tâm trí. Chọn Tần Du thì tốt rồi, hay là chọn cô ấy ? Cô ấy chính là thực thẳng thắn, hơn nữa lại thông minh, chơ tới bây giờ cũng không phải đoán tâm tư của cô ấy, cùng cô ấy bêb nhau thực nhẹ nhàng vui vẻ....."

"Đương nhiên là chọn ta !"

"A ?" Nó chậm rãi lộ ra nụ cười tươi, "Như vậy sao....... Chờ ta suy nghĩ một chút."

Vẫn muốn suy nghĩ sao ?

"Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, so với Tần Du còn tốt hơn nhiều, ta chỉ thích một mình ngươi.... ta nhất định sẽ không cho ngươi thương tâm..... cái kia.... ta về sau sẽ nấu cơm cho ngươi ăn........ ta biết khẩu vị của ngươi nha, ta............ tiền tiêu vặt ta kiếm được cũng đều có thể cho ngươi............"

Nụ cười trên mặt Lạc Thiệu Cung càng lúc càng lớn.

"Ngươi muốn đi đâu chơi ta đều có thể cùng ngươi, có người khi dễ ngươi ta sẽ thay ngươi đánh hắn, còn có....... còn có........ nếu ngươi cảm thấy cô đơn, ta về sau mỗi tuần đều đến trường thăm ngươi, mang cho ngươi đồ ăn ngon, ta......."

Môi bị nhẹ nhàng hôn một chút, tôi dừng lại căng thẳng nhìn nó.

"Còn có gì nào ?" Nó trong ánh mắt tràn đầy đều là ý cười, hẳn là do tôi cung cấp mọi ưu đãi, thấy vừa lòng. "Mấy cái này nghe cũng được, cơ mà....... sẽ phải cân nhắc ký càng, hoặc chờ lâu lắm mới làm...... anh à, giờ anh cũng không thể thực hiện chứng minh cho em xem à ?"

Người này dù bận vẫn ung dụng tựa vào đầu giường, duỗi thẳng hai cái chân dài, tôi ngồi chồm hỗm trên đùi nó nhìn cái đầu gối, nó cười đến mê người : "Anh à, được không ? Nhìn biểu hiện đêm nay của anh...."

Sau đó cư nhiên đưa tay tự cởi vào nút áo trên người, tư thái siêu cấp phiến tình.

Này, đây là hấp dẫn tôi sao ?

Đối diện với nam nhân dung nhan mỹ mạo như diễn viên điện ảnh, tôi chỉ có thể nuốt nước miếng.

"Anh không phải thích em sao ? Kia nói thích em, nên làm như thế nào ? A...."

Nhắm mắt nâng lấy mặt Lạc Thiệu Cung, dùng sức đi tới, tuy rằng răng nhanh bị đụng phải ông ông tác hưởng, vẫn kiên trì không ngừg hôn nó.

Căn cắn đôi môi hơi mỏng, đầu lưỡi cũng thuận lợi đi vào, đáng tiếc sau khi đi vào bởi vì kỹ xảo cụ thể không nắm được, ngây người nửa phút mới nhớ tới, lên nên cuốn lấy đầu lưỡi của nó sao ? Được.........

Tôi hôn đến cố sức như vậy, tên vô lại này cư nhiên không có nửa điểm say mê, còn buồn cười không ngừng.

Tuy rằng trước kia đã làm nhiều nhu vậy, đối với ngươi nhiệm vụ chủ yếu vẫn không thay đổi, chỉ thét chói tai rồi bị ăn, một chút kinh nghiệm tán tỉnh cũng chưa học được.

Hiện tại đối với cái tên thấy thế nào cũng là cực phẩm, tôi chỉ có thể dựa vào bản năng nam tính làm việc, áp dụng phong cách dã thú tiến công, hôn đến mức mặt nó toàn nước miếng.

"Ừm, tốt lắm......." Vẻ mặt của nó tựa hồ còn đang hưởng thụ, một bên giành giật từng giây cởi áo ngủ của tôi. Cơ mà còn hơn tình dục quấn thân, nó thoạt nhìn giống như là đang dung túng chó cưng liếm tới liếm lui chủ nhân.

Trước cứ mặc kệ nó cảm giác thế nào, dù sao tôi là thú tính quá, bắt đầu cởi áo ngủ của nó, đối với bộ ngực của nó liền giở trò, tay miệng cùng sử dụng. Trên đỉnh đầu thanh âm cường lực nhẫn nại (mặc kệ kia rốt cuộc là kích động đến muốn rên rỉ, hay là muốn cười lại không dám cười) lại kích thích tôi đến mức trình độ hưng phấn tăng lên mấy phần, đầu não nóng lên động thủ đem quần ngủ của nó một phen cởi ra.

"Hả............" Cảnh tượng trước mắt làm cho tôi không thể không chần chừ một chút.

Trước kia không có gần gũi như vậy để nghiên cứu.... cái này, so với của tôi....... quả nhiên là có khác một chút........

Tôi sẽ bị chết nghẹn sao ?

Ai, mặc kệ, lúc trước nó như vậy đối với tôi, tôi không phải đều là vô cùng thoải mái sao ? Tuy rằng tôi không có loại kỹ thuật tốt như nó, nhưng là ít nhất cũng có cảm thấy high hả ?

Quyết định thật nhanh, miệng mở lớn cắn một cái..... a.... không, phải là ngậm mới đúng.......

Sau đó rõ ràng nghe được Lạc Thiệu Cung hớp hơi lạnh một cái.

Nhưng như vậy còn có phản ứng sao ?

Miệng nhồi cái loại gì đó, ngay cả hô hấp đều khó khăn, lại càng không muốn nói làm cái cái gì yêu cầu động tác khoang miệng cao độ. Đợi một hồi lâu tôi mới chậm rãi đi tới, bắt đầu miễn cưỡi động đậy miệng.

Lạc Thiệu Cung đột nhiên run rẩy một chút : "Anh, anh à....."

Gì, bắt đầu có cảm giác rồi à ?

Tiếp theo lại là chấn động trên diện rộng : "Anh à..... em nói..... oa a..... em thừa nhận anh vẫn có thiên phú, nhưng mà......... ô............. anh trước tiên có thể thu lỏng răng ra được không ?

= =-||

Cảm giác bị chọc tới yết hầu thực khổ sở, động tác vất vả, nhịn không được nâng ánh mắt lên nhìn Lạc Thiệu Cung, hắn nếu nửa điểm phản ứng cũng không có thì tôi đây không phải quá mất đánh bại ?

"Anh à," thanh âm thôi miêng, ngón tay theo bả vai của tôi bắt đầu chậm rãi đi xuống, một tấc vuốt ve da thịt trên lưng tôi. "Đừng có ngừng ........"

Ghé vào giữa hai chân nó, nơm nớp lo sợ cảm giác được đôi tay nó, một đường vuốt ve xoa nắn đến phần eo dưới, sao đó tiến vào trong cốc.

"Ô......"

Miệng bị nhồi cũng thực vất vả, mặt sau lại bị ngón tay nó nhét vào, cao thấp cùng nhau bị xâm phạm làm cho trên lưng từng đợt run lên, rõ ràng một chút cũng không thoải mai, vật ngay trước vẫn không chịu thua kém dâng trào đi lên.

"Ngoan, thắt lưng nâng lên một chút."

Cố hết sức hàm chứa vật nóng cháy trướng đại của nó, miệng vừa chua vừa xót vừa ngứa. Phía sau lại bị khai phá, lúc ngón tay thứ ba chen vào lưng đã yếu đuối, nhịn không được chân run rẩy ôm lấy nó.

"Được rồi." Một tay nâng cằm của tôi, đột nhiên hút ra. Sau đó đem tôi ôm lấy, tách ra chân ngồi lên dựa lưng vào người nó.

"Anh à, anh rất tuyệt nha," môi tiến lại không chút khách khí hôn một cái thiệt sâi, chặt chẽ cuốn lấy đầu lưỡi của tôi, dây dưa đến mức tôi thiếu chút nữa không thở nổi, "Tiếp tục làm chuyện lớn hơn được không ?"


Nó vừa ôn nhu xoa xoa mặt tôi, vừa lộ ra nụ cười chẳng chút hảo ý : "Chính mình ngồi lên, có được không ?"

"!"

Tôi nuốt nước miếng, nghĩ vừa rồi mém chút nữa đem tôi nghẹn chết đi, hàm đã chứa không nổi cái vật đi. Muốn......... muốn tôi chính mình đưa nó........

Tôi rụt lại một chút.

Cơ mà tên kia cứ đưa ánh mắt vô tội xem "biểu hiện" của tôi.

Bất cứ giá nào ! Mắt nhắm lại, bắt lấy bả vai nó, nâng thắt lưng liền đặt mông ngồi lên.

"Ô oa !" Kẻ kêu thảm thiết đó không phải tôi mà là nó.

"Anh, anh à........." Nó vẻ mặt vặn vẹo cười khổ, "Anh muốn phế em sao ? Chuẩn bị không tốt như vậy thì....."
Đọc thêm!

Huynh hữu đệ cung quyển 2 chương 15

"A ?" Lòng tôi lại vui sướng không khống chế nổi, mặt đỏ lên, nửa ngày mới có chút bối rối nói : "Lạc Thiệu Cung...... cám ơn ngươi........"

"Bánh ngọt cũng đừng ăn, giờ lên giường nằm một lát, đem chăn phủ kín, chờ em đi mua thuốc về, ngoan."

Thành thành thật thật thay quần áo chui vào trong chăn, nhìn nó trước sau giúp tôi đem góc chăn áp thật chặt, sao đó mới xoa xoa mặt của tôi, xoay người đi ra ngoài.

Lạc Thiệu Cung thật ôn nhu....

Vui rạo rực nghĩ, nhắm mắt lại bắt đầu mộng tưởng hão huyền.

Một lát sau cửa lại nhẹ nhàng đẩy ra.

"Anh à, có thuốc pha nước uống anh muốn uống trước không....."

Không cần, cái mùi kia thiệt khó ngửi.

Rõ ràng tiếp tục giả vờ ngủ, khỏi bị bức uống cái thứ kỳ quái đó.

"Nhanh ngủ như vậy à........" Thấp giọng tự nói. Im lặng một chút, tiếng bước chân rất nhỏ chậm rãi tới gần.

Cảm giác nó hình như đang đứng trước giường chăm chú nhìn tôi.

Trên môi đột nhiên có một cỗ ấm áp quen thuộc, trước khi tôi kịp phản ứng thì cảm xúc này liền biến mất, sau đó lại là một động tĩnh rất nhỏ bước đi.

Cửa đóng tôi mới dám mở to mắt.

Hôn...... đó là hôn ?

Đúng vậy a, tôi còn không đến mức hoa mắt đến mức xuất hiện ảo giác.

Nhưng là, vì cái gì ? Nó không phải thích Tần Du sao ? Chẳng lẽ tôi cư nhiên còn có hy vọng cướp em mình về, không phải ôm quyết tâm thất bại ?

Ôm lấy đầu lăn trên giường nửa ngày, nhịn không được đứng lên mang dép lê vào đát đát đát lao xuống lầu. Tần Du đang tựa vào sô pha trong phòng khách tiện tay mở cái điện thoại. Ngạo mạn đi tới.

Phải cùng cô ta tuyên chiến sao ? Dường như có hơi vô đạo đức.... Tần du rất tốt, đối với tôi cũng thực dịu dàng, bọn họ đã muốn hẹn hò, tôi lại tới đá một đá, loại hành vi này là chia rẽ tình cảm của người khác, tôi chính là bên thứ ba, có phải rất độc ác hay không ?

Việc khai chiến bị cảm giác tội lỗi đánh bại.

"......... Biết, ừm....... Anh cũng phải tự chăm sóc lấy mình nha, ừm......... Em cũng nhớ anh, đương nhiên là nhớ rồi....... người em yêu nhất là anh mà, như thế nào ? Rất thẳng thắn phải không ? Làm sao, anh không cần thẹn thùng, ha ha.... Không sao, em không sợ, em đối với anh thực sự thực lòng mà....... ừm....... không thấy được em thì xem ảnh chụp, đừng nghĩ đến em nhiều thế, ừm......"

Có lộn không, Thiệu Cung nó mới ra khỏi cửa mua thuốc, mới mấy chục phút không gặp mặt, là xem ảnh chụp à ? Không đến mức thân thiết vậy chứ ?

"Ừm, ngày mai chúng ta là có thể gặp mặt, đúng vậy...... thật mong chờ nha.... Lạc Thiệu Cung cũng sẽ theo đến, câu ta à..... cậu ta không ngại, cũng đã quen rồi, hả......... Em là nữ vương bệ hạ thôi, cậu ta làm sao dám nói nửa lời, hả.......... không sao, cậu ta đã sớm bị em huấn luyện, ừm........"

Cái, cái gì ?

"Tần Du, bạn...... bạn đang nói cái gì ?" Khốn kiếp, ngươi đem Lạc Thiệu Cung biến thành cái gì vậy ?!

"A ?" Tần Du giật mình ngẩng đầu, "Tiểu Hữu à ? Làm sao vậy ? A.... chờ một chút." Vội nói vào di động, "Em bên này có người bạn phải nói chuyện một chút........... ừm.... được."

Vừa tắt điện thoại vừa cười mị mị nhìn tôi. "Làm sao vậy Tiểu Hữu ? Sao lại tức giận như vậy ?"

Tôi đã muốn đến mức vẻ mặt đỏ bừng : "Bạn.......... bạn quá đáng, bạn như thế nào lại....... khiến Lạc Thiệu Cung thất vọng, khốn kiếp, bạn........ Bạn là đang cùng người yêu gọi điện thoại có phải không ? Rõ ràng là cùng Lạc Thiệu Cung đi nghỉ phép, cư nhiên còn cùng người khác hẹn hò, không thể tưởng tượng được bạn lại là người như thế !"

Tần Du một chút cũng không có ý áy náy, ngược lại mỉm cười : "A, vấn đề này..... chính là Lạc Thiệu Cung tuyệt không để ý."

"Như thế nào có thể !"

"Thật sự mà, không tin cậu có thể chính mình hỏi cậu ấy. Tìm cậu ấy để hỏi là hiểu được, không phải rõ ràng sao ? Ai... bộ dạng tức giận thật đáng yêu, cho tỷ tỷ sờ chút nào......"

Tôi phẫn nộ liều mạng trốn tránh, còn bị cô ấy chặt chẽ bắt lấy, làm nhiều việc cùng lúc, nhéo vài cái.

"Ô..........."

"Được rồi được rồi, đừng giận nào, đôi mắt đều đỏ cả rồi ~~"

"Bạn như thế nào có thể đối xử Lạc Thiệu Cung như vậy." Tôi nghẹn ngào, "Nó sẽ thực thương tâm......... nó đối với bạn tốt như vậy, tôi không phải đã xin bạn chăm sóc nó tốt sao, bạn còn làm ra chuyện quá phận như vậy........ chẳng lẽ bạn tuyệt không thích nó sao ?"

Nếu không thích, rõ ràng cũng đừng trêu chọc nó, đem nó trả lại cho tôi, tôi thích nó như vậy......

"Ai, này nha....... Tôi đối với Thiệu Cung, đích thật là chỉ có tình cảm bạn bè bình thường thôi." Cô tuy rằng cười đến tà ác, cơ mà tuyệt không giống nói dối, "Nếu có người so với tôi càng thích cậu áy, tôi là thực nguyện ý chắp tay đưa tiễn ~~"

Lạc Thiệu Cung bị bạn gái biến thành như vật phẩm tùy tiện bỏ ra, thật sự là rất đáng thương.

Tôi lại đỏ đôi mắt.

"Bạn quá đáng........"

"Tôi ? A, Tiểu Hữu, đừng hiểu lầm tỷ tỷ nha ~~ tôi làm cái gì, Thiệu Cung đều là nhất thanh nhi sở, tôi tuyệt đối tuyệt đối không có giúp cậu ta làm cái gì làm bất lợi cho cậu ấy nha ~~"

Trước mặt nó làm như vậy, không phải càng ác độc sao ?

"Ai, kỳ thât là.... tôi đã có người hẹn hò rồi, Thiệu Cung cũng biết. Nhưng là Thiệu Cung một người cô đơn, cũng chưa có ai yêu cậu ấy, không phải thực đáng thương sao ? Cho nên tỷ tỷ không phải kẻ xấu đẹp mặt nhau, chỉ là dịu dàng với cậu ta một chút.........."

Cô cười đến thiện lương vô tôi, nhưng biểu tình thế nào ngày càng giống tên bs.

"Lạc Thiệu Cung.... mới....... mới không phải không ai yêu, nó là người con trai tốt như vậy .........." tôi khóc thút thít một chút.

"A, phải không phải không ? Là ai yêu cậu ấy vậy ? Nói cho tôi biết được không ?" Đôi mắt mở to bộ dáng khờ dại.

Đối với việc trải qua lễ rửa tội với tên bs, đã có thể hiểu được, người không thể chỉ nhìn mặt ngoài.

"Tôi nhu thế nào biết," tôi cũng đâu hơn cô ấy, thấp giọng lầu bầu, "Dù sao, dù sao, nó chính là có người thích, rất nhiều người thích........"

"Ai......." Tần Du lớn tiếng than thở, "Nhưng đều không có ai thổ lộ với cậu ta. Nếu thật sự có người thích Thiệu Cung như vậy tôi nhất định đem Thiệu Cung trao cho cô ấy. Thực đán tiếc, vẫn là không có. Thiệu Cung cho tới bây giờ đều chỉ có thể dựa vào tôi cho cậu ấy dịu dàng tới ấm áp, thật đáng thương..... thật cô đơn.......... ai.........."

"Nói bậy....... Lạc Thiệu Cung rõ ràng được hoan nghênh như vậy !" Vô lực cãi lại, trong lòng vẫn là nhịn không được đáu tranh kịch liệt, muốn cùng cô thẳng thắn nói mình thích Lạc Thiệu Cung, sau đó mong cô đem nó tặng lại cho mình ?"

Không đúng, Lạc Thiệu Cung cũng không phải món đồ chơi, như thế nào có thể tùy tiện cho qua cho lại............

Đương nhiên là muốn chính mình giành lấy mới đúng !

Trở lại trong phòng, bò lại lên giường trái lo phải nghĩ, cố gắng cân nhắc lời thông báo. Lúc này có cơ hội cạnh tranh công bằng, phải làm sẽ không làm cho nó hiểu được tình cảm của tôi đơn giản như vậy, còn muốn cho nó thấy tôi so với Tần Du tốt hơn, làm cho nó cuối cùng chọn tôi...................

Tính, coi như hết, ngay cả chữ "Thích ngươi" cũng nói không được, cái loại thao thao bát tuyệt có thể phát huy công dụng sao ?

Hay là cùng Tần Du thẳng thắn ? Có lẽ có thể cho cô hỗ trợ mở miệng với Lạc Thiệu Cung.

Ôm lấy những ý niệm không tiền đồ trong đầu, do do dự dự ra khỏi phòng, vừa mới đi đến cầu thang liền nghe đến thân ảnh của Lạc Thiệu Cung, Tần Du dường như ở sát nó nói cái gì, khoảng cách có hơi xa, nghe được không rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ qua được một câu hai cái.

"Thật vậy chăng ?" Lạc Thiệu Cung thanh âm nửa tin nửa ngờ.

"Đúng vậy ! Tin tưởng nhãn lực của tôi chú !..... Tôi cũng vừa mới chú ý tới.......... Thực đáng yêu !"

"Nhưng là............" Đáng ghét, chuyện phía dưới lại nghe không rõ.

Hai người bô bộ một chuỗi dài tôi cũng chưa có thể nghe rõ.

"Cậu thử xem xem chẳng phải sẽ biết sao ?"

"...................." Ai, Lạc Thiệu Cung nói chuyện với người khác ai bảo thanh âm lại nhỏ như vậy chứ !

Sau đó lại một đống mơ hồ không rõ nguyên nhân tôi cũng khôgn thể nghe rõ. Tôi nhịn không được lặng lẽ xuống lầu.

"........................... không cầm khi dễ đế n lợi hại là tốt rồi. tôi nhịn khong được lẵng lẽ hạ mấy cấp bậc thang.

"....................... Không cần khi dễ quá là được, chừng mực là cậu nắm chắc !"

"...................."

Mắt thấy Lạc Thiệu Cung chuẩn bị lên lầu, tôi vội chạy lên lại.

chỉ tiếc là vẫn không nghe bọn no nói cái gì =.= hình như không liên quan tới tôi, quên đi............
Đọc thêm!

Huynh hữu đệ cung quyển 2 chương 14

"Ánh mắt .... không phải thực thũng, biểu tình......... trên cơ bản vẫn trấn định, lời thoại........ đã đọc đến thuộc làu, Lạc Thiệu Cung thì........... giờ đang trong phòng ngủ một mình.

Tốt lắm, mọi việc sẵn sàng........

Tôi hít sâu 2 cái, gõ cửa phòng Lạc Thiệu Cung rồi đi vào.

"Lạc Thiệu Cung à......." dùng sức nhắm chặt đôi mắt dùng sức hết toàn thân khí lực, nói thật nhanh, bằng không thì không nói nổi, dù sao hiện tại không nhìn thấy mặt nó, sẽ đỡ căng thẳng. "Ta thích......."

"Ừm ? Cái gì ?"

"Ta thích......"



"Anh à chờ một chút, em không nghe thấy, anh chờ em gỡ tai nghe ra đã."

"Hả ?

Trợn mắt nhìn nó gỡ tai nghe xuống. "Có chuyện gì sao ?"

Tên này, cư nhiên lúc mấu chốt này lại đi nghe nhạc !

".........." Tôi đưa tay xoa trán vừa nghẹn ngào ra mồ hôi, cố gắng điều chỉnh tốc độ tim đập vừa rồi.

"Tìm em việc gì vậy anh ?"

Được rồi, trạng thái điều chỉnh không khác lắm, một tiếng trống làm tinh thần của tôi hăng hái đủ để nói hết lời !!!

Không dám cùng nó đối diện, tránh đi ánh mắt nghi vấn của nó, nhìn đến cái đèn bàn đầu giường cố lấy dũng khí mở miệng : "Ta, ta...."

Không xong...... kế hoạch ban đầu bị hủy, hiện tại hình như như thế nào cũng không nói nên lời........

"Ta, ta...... người......." Hoàn toàn lắp bắp.

"Anh làm sao vậy ? Anh à ?" Lạc Thiệu Cung bật cười, đưa tay sờ sờ mặt của tôi, "Gấp đến độ đầu toàn mồ hôi, có chuyện thực nghiêm trọng à ?"

"Ta......" trong đầu đã muốn trống rỗng. "Ta muốn mượn đĩa."


"A, đĩa à," nó mỉm cười trỏ trỏ giá sách, "Muốn nghe cái nào thì cứ lấy, anh là muốn mượn nhiều lắm à ? Không sao, nếu thích thì cứ lấy đi."

"A, được..... cám ơn......" Chết tiệt, sau đó, vô luận như thế nào đều nói không ra mấy câu đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

"Còn có cái gì sao ?"

"Không có, thế này là được rồi, cám ơn.... ta, ta trở về phòng."

Ôi.................. hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch............

Mình thật sự là ngu ngốc.

Lấy hai cái đĩa của DEEN đi tới đi lui ngoài cửa. Có nên đi vào thổ lộ với nó lần nữa ? Ôi, thiệt căng thẳng, thiệt muốn đi vệ sinh.........

"Tiểu Hữu."

"A....."

"Cậu ở nơi này làm gì ?"

"A, tôi muốn mượn Lạc Thiệu Cung cái đĩa." Nhìn đến Tần Du, nhiệt tình toàn thân tựa như pít tông thoát đi sạch sẽ.

Người này thấy thế nào cũng đều là cô gái xứng với Lạc Thiệu Cung......

Đương nhiên, cũng không thể nản chí như vậy, tôi cũng có ưu điểm của chính mình nha, ví dụ như......... như........

Gì ? Có nghĩ, cũng nghĩ không ra được.............

"Tiểu Hữu, cậu mặc áo ngủ trông thực đáng yêu nha~~" Ngón tay đến gần chọc chọc mặt của tôi, "Oa.... đáng yêu thật, thật muốn mang về nuôi trong nhà."

Cái gì ?

"Đến, Tiểu Hữu, cùng tỷ tỷ tâm sự đi."

Ân, những lời này, kia đối với Lạc Thiệu Cung nói không nên lời, có lẽ có thể theo Tần Du đến nơi nào đó đột nhiên mở miệng cũng không chừng, biết người biết ta, bách chiến bách thắng, cùng cô ấy trao đổi trao đổi cũng không sao đi.

Dựa vào lan can ban công lầu hai, bụng cứ không để yên, nghe Tần Du cười đùa, thời gian từng chút trôi đi.

Ai, mình là đến trinh sát tình địch, cũng không phải tìm tiếng cười nha.

"Tần Du," cố lên cố lên, mở miệng phải nói đúng trọng điểm. "Bạn cùng Lạc Thiệu Cung quen nhau lâu chưa ?"

"A ?" Cô ngẩn người.

"Lạc Thiệu Cung đối với bạn chắc là tốt lắm ?"

"A ?"

"Nó, nó tuy rằng bình thường khô khốc, người không thích phản ứng, nhưng là đối với bạn hẳn là rất không giống ? Nó trước kia chưa bao giờ chủ động mang con gái về nhà, bạn là người đầu tiên.... Cho nên....... cho nên nó nhất định là rất quý trọng bạn ? Cảm tình của hai người tốt lắm hả ?"

Ô.... đáng ghét.......... để làm chi nhắc tới chuyện bất lợi đối với mình.


"A, đúng nha ~~ chúng tôi giao tình không tồi ~~" miệng cô kéo ra một nụ cười nhe, "Cậu ấy đối với người yêu đúng là ôn nhu chăm sóc, cậu cũng cảm thấy như vậy phải không ?"

"Phải...." Nói như vậy, Lạc Thiệu Cung là thích cô ấy thực ?"

"Thiệu cung chính là một người con trai tốt ngàn người mới được một, có thể có một bạn trai như vậy, ai cũng không dễ dàng buông tay."

Ô, cô ấy cũng hiểu được Lạc Thiệu Cung tốt..........

Hai bên chái nhà tình nguyện, tôi thật sự còn cơ hội sao ?

"Kỳ thật, Lạc Thiệu Cung nó cũng có khuyết điểm," tôi này xem như châm ngòi ly gián sao ? "Nó.... cái kia.......... nó ghét ăn thịt béo, nó thực kiêng ăn.........."

"A ?"

"Nó không ăn cà rốt với tiêu, còn ghét tỏi, cũng không thích thêm dấm chua với nước tương...... mù tạt nó cũng không chịu ăn, tóm lại chính là thực khủng hoảng........."

Này cũng tính là khuyết điểm à !

Nhưng là càng nói, lại càng không biết nên nói cái gì.

"A, cái đó tôi cũng không biết ăn, có sao không ?" Tần Du lại hưng trí bừng bừng.

"Nó ngay cả sầu riêng cũng không ăn, rõ ràng thơm ngon như vậy, nó còn bảo là thối....."

"Uống cà phê chơ tới bây giờ cũng không thêm đường, tôi mỗi lần thêm bốn viên đường đều bị nó cười."

"Nó ăn một con cua sẽ bị dị ứng, cho nên lúc cho nó ăn hải sản phải cẩn thận............"

"A, Thiệu Cung có cái gì đặc biệt thích ăn không ?"

Bây tri bất giác đã bị cô kéo cái mũi, "Nó thích ăn thịt dê, lẩu dê mùa đông, rất nóng........"

"Còn có tôm hùm đông lạnh........"

"Bánh dê con nó thích nhất....."

"Trúc chần nước sôi nó rất thích........."

"Còn có, nó thích rau dưa trộn với hoa quả, bên trong ngàn vạn lần không thể thêm chân giò hun khói với mực, bằng không nó sẽ rất giận...."

"Nó còn bị mẫn cảm với phấn hoa, cho nên không thích tặng con gái nước hoa, bạn phải thông cảm cho nó......"

Điều tôi muốn nói càng ngày càng rời xa.

"Bạn đừng xem nó khô khốc như vậy, kỳ thật trước khi ngủ nó đều phải uống sữa, trẻ con lắm đúng không ? Thằng em này của tôi, bạn đừng nhìn nó đàn ông như vậy, kỳ thật có đôi khi thực yếu ớt, nó cũng sẽ khóc, tôi có gặp qua rồi....... Cho nên bạn cố gắng chăm sóc cho nó, nó........"

Thực đáng giận, tôi khó chịu cái gì chứ !

"Dù sao, bạn sẽ đối với nó tốt một chút, nó nếu tâm tình không tốt, làm cho bạn tức giạn, bạn đừng trách nó, chỉ là lúc đó khó chịu thôi. Tuy rằng có thể đôi khi không phân rõ trái phải, nhưng nó tâm địa tốt lắm, trên đường nhìn thấy ăn mày nó còn tìm tiền lẻ mang ra, dù sao.... dù sao..... nó chính là một thằng con trai tốt, bạn phải đối xử tốt với nó.........."

"Tiểu Hữu......" Thanh âm có hơi lo lắng.

Bùm bùm nói ra cả đống, yết hầu khô khốc, nhưng vẫn quản không được miệng của mình : "Nó là thiên tài, cho nên biết rất nhiều chuyện, không có chuyện gì là nó làm không được, nhưng.... nhưng là có những chuyện đơn giản nó lại không biết, cho nên bạn đối với nó kiên nhẫn một chút, không cần bởi vì việc nhỏ mà làm nó giận........"

"Tiểu Hữu, cậu không sao chứ ? Cậu làm sao vậy ?"

"A.... thật có lỗi, tôi đi về ngủ trước, ngủ ngon."

"Tiểu Hữu à ?"

Vội vội vàng vàng xoay người đi về phòng mình, Tần Du ở phía sau như thế nào gọi tôi cũng không dám quay đầu lại.

Làm sao quay đầu lại chứ ! Sẽ bị cô xem thấy vẻ mặt toàn nước mũi nước mắt mất.

Ai, mình thật là khờ quá, nói những lời này thực bình thường, như thế nào càng nói càng thương tâm.

Hơn nữa..... Vốn là muốn biết rõ ràng hai người quen nhau tới trình độ nào, vì cái gì đến sau tôi lại sẽ trở nên giống như ông bố của con gái sắp đi lấy chồng, đem Lạc Thiệu Cung hoàn toàn phó thác cho người khác ?

Đại ngốc..... ngươi như vậy, như thế nào giành giật được chứ.

Lau nước mắt, chui vào giường dùng chăn che cái đầu.

Ngày mai.... ngày mai nhất định phải nói ra, sáng sớm liền ra khỏi giường, sau đó trước tiên đi đến phòng của Lạc Thiệu Cung nói....


Đúng tiếc hùng tâm tráng chí vĩnh viễn chỉ là hùng tâm tráng chí.

Ngày hôm sau đầu choáng váng, ngủ đã muộn không nói, ở trong phòng khách vừa thấy đến Lạc Thiệu Cung liền căng thẳng đến ngay cả dĩa ăn đều làm rơi, đành phải lâm trận lùi bước.

Lúc dắt con chó kiểng ba mới mua đi tản bộ còn gặp nó nằm ngoài bờ cỏ phơi nắng đọc sách, cơ hội tốt, đáng tiếc tôi không hiểu, còn lắp bắp xoay người bỏ chạy, biến thành nó mạc danh kỳ diệu ,sáng sớm đã nhuộm màu lên mặt rất khó coi.

Chẳng lẽ tôi cả đời chỉ có thể đối diện cái gương thổ lộ sao ?

Nhìn cái tên sầu mi khổ kiểm trong gương, một bộ không hay ho cùng....... ngươi a, cái bộ dáng này, cho dù đi thổ lộ, tám phần cũng chỉ có thể bị cự tuyệt.

Tỉnh lại một chút đi.....

Có.... chút...... vô ....... lực

"Anh à."

Tiếng đập cửa thình lình làm tôi sợ nhảy dựng lên, vội đem cơ thể dùng sức bám vào cái gương : "A, vào đi."

Điểm tâm khuya, bánh ngọt anh thích để lại cho anh phần nhiều nè, qua xem đi.

"A...." nhận lấy cái dĩa trong tay nó, anh mắt lại vẫn là do do dự dự đảo quanh người nó.

"Lạc Thiệu Cung.... ta....." hiện tại chỉ có hai người chúng tôi, cơ hội lần này phải cố gắng bắt lấy, cố lên !

"Làm sao vậy ?"

"Ta, ta có chút không thoải mái........"

Ngu ngốc, ngươi đi chết được rồi đó !

"A ? Em xem nào," cái trán bị bàn tay mát rượi của nó ôm vào, phản xả có điều kiện trừng con ngươi lên, nhìn đến vẻ mặt lo lắng của nó : "Có hơi nóng, anh quả nhiên là phát sốt. Ngủ lại đá chăn, kết quả là bị cảm lạnh phải không ?"

Phải không, khó tránh ánh mắt vẫn nóng lên, thực dễ dàng rơi nước mắt, nguyên lai là do sinh bệnh.

"Đến, anh ngồi đây, chờ một chút." Bị nó ôm đến ngồi trên giường, nhìn nó rất nhanh cầm nhiệt kế tới. "Rồi, há miệng nào."

"A....." Ngoan ngoãn ngậm lấy nhiệt kế, ngồi xổm trước mặt nó ngẩn người.

"Được rồi, em xem xem." Nó tư thế thuần thục rút nhiệt kế ra, giơ lên trước mắt, sau đó "a" một tiếng, "Anh à, sốt không nhẹ đâu, cho nên..............."

"Gì ?" Tôi nhanh chóng dựng thẳng người, "Ta không đi bệnh viện ! Uống nhiều nước ra mồ hôi thì sẽ khỏe lại, không cần gặp bác sĩ, người xem ta, kỳ thật vẫn khỏe mạnh nha !......"

Bởi vì thể chất rất dễ bị sốt, bi thảm nhớ lại hồi nhỏ tràn ngập số lận bị chích đến mức khóc oa oa, đến bây giờ đều đối với bệnh viện đều sợ hãi.

"Được rồi, không đi thì không đi, anh đừng sợ nữa." Lạc Thiệu Cung mỉm cười đứng lên.

"Thật sự ?" Kỳ quá, trước kia rõ ràng nó không có nói chuyện tốt như vậy, luôn không để ý tôi giãy dụa phản kháng một đường đem tôi đi vào chích, một bộ gương mặt dì ghẻ.

"Đúng vậy," Nó cười cười xoa bóp cái mũi của tôi. "Đứa ngốc, về sau cũng không cần đi, em sẽ là bác sĩ giỏi nhất, uống thuốc em cho là tốt rồi."

"Thật tốt," tôi thỏa mãn, hâm mộ nói, "Ngươi về sau làm bác sĩ, ta sẽ không phải đi bệnh viện khám bệnh."

"Đứa ngốc, chính là bởi vì anh không chịu đi bệnh viện, lại dễ dàng sinh bệnh, em mới cố ý đi học trường Y !"


Đọc thêm!