Chương 66
Nhưng...
Lão mập lại giành trước Vĩnh Trình : "Lâm quản lý anh cùng Vĩnh Trình biết nhau à, thật đúng là có duyên phậ, anh không cần lo lắng chuyện tiền bạc, hôm nay buổi tối tôi làm ông chủ, Vĩnh Trình là do tôi gọi đến, đương nhiên phải vui chơi cho đã rồi mới về, anh nói có đúng hay không ?" Lão ôm hai thắt lưng của hai cô gái, sờ soạng.
"Phải..." Nam nhân do dự khẽ gật đầu, trong ánh mắt lãnh đạm thờ ơ của Vĩnh Trình, hắn mang theo tâm tình phức tạp rời khỏi phòng.
ủuổi tối Lâm Mộ Thiên theo bổn phận đi kiểm tra lầu, lúc gần tan tầm, Vĩnh Trình hôm hai cô gái thân hình nóng bỏng từ ghế lô đi đến, nam nhân đứng ở bên đường lớn nhìn bọn họ rời đi, lúc Vĩnh Trình đi qua bên người nam nhân, lãnh đạm nhìn hắn một cái. Cái nhìn kia, lại hiến cho nam nhân tròng lòng cảm thấy khác thường không nói nên lời, nam nhân cảm thấy được Vĩnh Trình đang cười nhạo mình.
Hắn đến nơi này làm việc, kỳ thật đa phần la do Vĩnh Trình tiêu tiền quá lợi hại, cho nên hắn tiếp nhận "chỉ điểm" này của Lâm Việt, đến làm việc tại câu lạc bộ cao cấp.
Nam nhân thực có thể chịu khổ, đồng thời cảm thấy không thẹn với lương tâm !
Nam nhân cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vĩnh Trình ôm hai cô gái rời đi, hắn phỏng chừng buổi tối hôm nay, Vĩnh Trình sẽ không về nhà. Hiện tại là tan tầm, nam nhân thay quần áo xong, đi ra câu lạc bộ.
Phía trước câu lạc bộ, có một chiếc xe có rèm che quen thuộc. Nhất thời, trong lòng nam nhân khẽ hoảng hốt, cho dù là sắc trời u ám, hắn cũng có thể nhận ra chiếc xe này là của Lâm Việt, nam nhân hoảng hốt thả chậm cước bộ.
Lâm Việt trông thấy nam nhân từ trong câu lạc bộ chậm rãi đi ra, nhưng nam nhân này khi nhìn thấy cậu lại lộ ra biểu tình phức tạp, giống như thấy quỷ, hắn chú ý đến bả vai nam nhân không dấu vết run lên.
Một chút tiến bộ cũng không có, nam nhân vẫn là sợ hãi cậu, điều này khiến Lâm Việt mất hứng nhăn mi lại, cậu mở cửa xe ra, đem nam nhân do dự kéo vào xe, nam nhân thực câu nệ ngồi trong xe, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chỉ không nhìn Lâm Việt !
Nam nhân trong lòng thực rất sợ, mỗi lần đối mặt với Lâm Việt, hắn đều cảm thấy rất có áp lực, thực nặng nề, còn hơn lúc Vĩnh Trình đòi tiền hắn, hắn càng chán ghét phương thức vũ nhục của Lâm Việt, phát tiết trên người hắn.
"Lâm Mộ Thiên, công việc có thuận lợi không ?" Lâm Việt không lái xe, im lặng ngồi ở vị trí tài xế, hỏi nam nhân.
"Cũng được." Nam nhân nhỏ giọng trả lời, trong giọng không nghe ra cảm xúc gì, chỉ đơn giản mà nói.
Lâm Việt vỗ về chơi đùa ngón tay, tạm dừng một chút, một mạt tức giận từ trong mắt bốc lên, cậu nhìn thấy gương mặt chẳng chút cảm xúc của nam nhân, cậu bắt đầu dần dần không khống chế nổi tình tự của mình.
Hành động cùng vẻ mặt của bổn nam nhân này luôn khiến cậu hoài nghi, điều này khiến Lâm Việt cũng thấy khó chịu, tình tự của cậu sao lại có thể tùy tiện theo Lâm Mộ Thiên ngu đần này chứ ?
Cậu khẽ hít một hơi, ngăn chặn nộ hỏa trong lòng : "Nếu cảm thấy không quen, hoặc là gặp phiền toán, có thể nói cho tôi biết."
Nói cho cậu ta ?
Nam nhân không biết nói cho Lâm Việt thì có ý nghĩa gì, Lâm Việt vốn bất mãn hắn, ở trên giường vũ nhục hắn còn chưa nói đến, hiện tại ngay cả việc này cũng muốn can thiệp.
Lâm Việt là có ý gì ? Giám thị hắn ? Hay là.... quan tâm hắn ?
Chương 67
Nam nhân bỏ qua ý tưởng kỳ quái này, bởi vì hắn biết Lâm Việt sẽ không nhiệt tình quan tâm đến hắn, nghĩ đến đó, nam nhân trên mặt lộ vẻ u buồn.
Lâm Việt thân thủ nâng cằm nam nhân, để nam nhân nhìn vào mình : "Tôi nói với anh nhiều lần rồi, lúc tôi nói chuyện với anh, anh phải nhìn vào tôi." Gặp nam nhân không phản ứng, cậu khẽ tăng lực đạo trên tay, nắm hàm dưới của nam nhân, kéo hắn lại gần.
Nam nhân trầm mặc, đôi môi run rẩy trở nên trắng bệch, nói lên nỗi sợ hãi trong lòng hắn.
Lâm Việt đương nhiên không cho nam nhân cơ hội phản kháng, cậu híp lại trong mắt bắt lấy cổ áo khẽ lộ ra của nam nhân, kéo nam nhân lại, phủ lên đôi môi nam nhân, cậu nguyên bản không muốn hôn môi, nhưng nhìn đôi môi khẽ mở của nam nhân mang theo rất nhỏ run rẩy, cậu thế nhưng có một loại ảo giác, cho rằng nam nhân giống như đang mời gọi mình.
Lâm Việt hàm chưa đầu lưỡi ướt đẫm của nam nhân, hàm hồ nói : "Tôi hôm nay muốn làm trong xe."
Nam nhân không lên tiếng, Lâm Việt coi như nam nhân cam chịu, cậu đưa tay cởi áo khoác của nam nhân ra, hai tay xoa khuôn ngực rắn chắc của hắn, thời gian dài làm ở công trường khiến dáng người nam nhân so với trước kia càng đẹp hơn, tuy rằng không mềm mại như phụ nữ, nhưng chạm vòa cũng không khiến Lâm Việt cảm thấy chán ghét, ngược lại còn có điểm yêu thích không muốn buông tay.
Lâm Việt lấy ngón tay kẹp lấy hai khỏa lạp trên ngực nam nhân, ở đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê, động tác của cậu khiến cho nam nhân cảm thấy không thoải mái, nam nhân hít sâu một hơi, Lâm Việt thuận thế xâm nhập, hôn sâu nam nhân.
Nam nhân phát ra hơi thở mong manh "ưm ư", nam nhân cảm thấy được nụ hôn của Lâm Việt phi thường mãnh liệt, giống như muốn đem đầu lưỡi của hắn nuốt vào, môi Lâm Việt thực nóng, phả ra hơi thở nóng chảy trên mặt hắn, khiến mọi lỗ chân lông trên mặt hắn nhanh co lại, sau một thời gian dài làm tình, nam nhân đã quen với nhiệt liệt của Lâm Việt.
Lâm Việt thực làm càn, nam nhân lúc bắt đầu vẫn tránh đi nụ hôn của Lâm Việt, chính là hắn càng kháng cự Lâm Việt càng cảm thấy hứng thú, có mấy lần nam nhân bởi vì thiếu dưỡng khí đến mức thiếu chút nữa choáng váng, biết Lâm Việt sẽ có nhiều phương thức khiến hắn mở miệng cầu xin tha thứ, đến sau, nam nhân học được nếu ngoan ngoãn,, Lâm Việt ngược lại dễ dàng bỏ qua hắn.
Lâm Việt hàm chứa môi nam nhân, thì thào ra lệnh : "Cởi quần áo ra, tự mình cởi đi." Đầu lưỡi xâm nâập, dây dưa, bởi vì nụu hôn kịch liệt của cậu khiến cho ánh mắt của nam nhân trở nên mơ hồ, ngực phập phồng.
Nam nhân bị hôn, bị vuốt ve, hắn răng rẩy đưa ngón tay lên nút áo, cởi nửa ngày cũng khôgn xong.
"Anh là không phải không muốn ở trong xe làm." Lâm Việt rời khỏi đôi môi hắn, hai mắt nhìn chằm chằm đôi mắt ướt át của nam nhân, môi nam nhân bị hôn đến ửng đỏ, hai má cũng mang theo vẻ hồng hồng, Lâm Việt thế nhưng cảm thấy bổn nam nhân này còn có vẻ khêu gọi, cậu bắt đầu nhịn không được, ôm lấy nam nhân chuẩn bị "đánh chiếm thành trì".
Lúc này, một tia sáng chói mắt hiện lên, một chiếc xe thể thao màu đỏ cũng từ xa chạy đến, "bùm bùm" động cơ, chiếc xe màu đỏ đụng phải chiếc Limousine của Lâm Việt.
Hai người còn ở trong xe, bị va chạm bất ngờ gây sức ép, Lâm Việt vốn chìm sâu trong tình dục bị đánh tỉnh, xác định nam nhân không bị thương xong, cậu âm trầm xuống xe, muốn nhìn kẻ nào không muốn sống đâm vào xe mình.
Đọc thêm!
Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012
Đại thúc thượng ngộ lang chương 64 - 65
Chương 64
"Tôi có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng, tôi sẽ từ từ học..." Nam nhân thực khiêm tốt, hắn đi theo người, cố gắng học lấy tình huống ở lầu A.
"Còn có, tôi cảm thấy anh cũng không tồi, thấy anh thành thật, lại là do Lâm Việt giới thiệu, tôi lắm miệng nhắc nhở anh một câu, anh cũng không nên cảm thấy anh là ngôi sao thì được đặc biệt chiếu cố, ở chỗ này của tụi tôi, chỉ có khách hàng mới là thượng đế."
"Tôi đã hiểu," Nam nhân một đường đến đây, thấy không ít đại nhân vật, có chính giới, có thương giới, giải trí, tóm lại đều là những nhân vật quan trong thường thấy trên TV hoặc tạp chí.
"Tôi nói với anh một chút, lầu A mà anh phụ trách đều có khách là người có địa vị, trông chừng kỹ, đừng cho họ gặp rắc rối."
"Nhất định..."
Dưới sự dẫn dắt của người phụ trách, nam nhân lại quay trang phục quản lý, người phụ trách hướng dẫn nam nhân ba buổi tối, nam nhân cũng học rất nhanh, lúc sau người phụ trách cứ yên tâm giao sự tình lại cho nam nhân, để nam nhân tự mình làm, nam nhân đến câu lạc bộ đi làm đến ngày thứ sáu, lầu A hắn phụ trách xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc ấy hắn có đi kiểm tra lầu, lại thấy có một cô gái khóc từ trong phòng chạy ra.
Lâm Mộ Thiên giữ chặt cô gái khóc như mưa lại, hỏi : "Phát sinh chuyện gì ? Sao lại khóc chạy đến đây ?" Nam nhân có chút lo lắng, cô gái này có phải bị khách nhân khi dễ hay không, tuy rằng cô gái này bán thân, nhưng bán thân thì cũng là người, hắn trước kia có nghe nói đến loại khách nhân biến thái, thích đưa ra vài yêu cầu quái dị.
"Lão già ở bên tróng đó, muốn tôi đem cái chén vào.... Tôi không chịu, lão liền tát tôi một cái, đuổi tôi ra ngoài..." Cô gái bị sưng mặt, khóe mặt chớp chớp nước mắt, cả khuôn mặt giống như gấu mèo.
Cái gì ?
Nam nhân giật mình, không nghĩ đến lúc mình trực ban, cư nhiên gặp phải loại khách hàng biến thái này.
"Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi vào xem." Nam nhân để cô gái đi nghỉ ngơi, xem bộ dáng của cô hôm nay cũng không thể tiếp tục tiếp khách.
Tuy rằng nam nhân không muốn đi vào, nhưng là, hắn phải vì cô vũ nữ "không chuyên nghiệp" vào xin lỗi với khách, nói rằng thân thể cô gái không khỏe, đây là khi ngày đầu tiên hắn đến nơi này làm, người phụ trách đã dạy hắn quy củ, gặp được khách nhân thế lực cường đại, vũ nữ mà sơ sót, hắn làm quản lý cũng khó tránh được quan hệ.
Đẩy cửa ra, tiến vào ghế lô.
Trong ghế lô có hơn mười cô gái đang đứng, đang để cho khách chọn lựa, vị khách biến thái kia là một lão già mập mạp, Lâm Mộ Thiên cảnh giác đại nhân vật này, hắn từng thấy trên tạp chí, về phần tên gọi là gì, hắn cũng không đặc biệt chú ý.
"Tiên sinh, xin lỗi đã quấy rầy ngài một chút, tôi đến là để xin lỗi ngài về việc cô gái kia..." Nam nhân rất lễ phép nói với khách, lão già kia vừa bắt đầu còn không vừa lòng, phạt nam nhân ba chén rượu rồi mới nguôi giạn, còn khích lệ nam nhân hiểu đuwojc thái độ làm người, còn nói ở đây có nhân tài như vậy.
"Tôi để lại năm cô này, còn mấy người khác đi theo Lâm quản lý ra ngoài đi." Thân hình đẫy đà của lão ngồi trên sô pha, sắc mễ mễ ngoắc vài cô lại, ba cô gái uốn éo thân mình, kiều mỵ đi đến, rất phối hợp cũng thực chuyên nghiệp.
"Các cô...."
"Lâm quản lý còn có chuyện gì sao ?" Các cô hỏi Lâm Mộ Thiên.
"Các cô có thể chịu được sao ?" Nam nhân lo lắng hỏi, tất cả mọi người đều biết ý tứ của hắn, mấy cô gái gật đầu, tỏ vẻ có thể chịu đựng được lão già béo biến thái này.
Tuy rằng nam nhân đã làm ở đây vài ngày, nhưng hắn vẫn không quen nhìn đến cảnh nam nữ quấn quít lấy nhau thế này, khi khách nhân cùng mấy cô vũ nữ trò chuyện, hắn liền chuẩn bị mang theo những người còn lại rời đi.
Chương 65
Lúc này.
Cửa căn phòng bị đẩy ra.
Nam nhân kinh ngạc trợn to hai mắt, phức tạp nhìn người đi vào. Cùng lúc đó, các cô gái trong phòng, đều bởi vì sự xuất hiện của người nọ, mà hưng phấn hét rầm lên.
Người đi vào, ăn mặc thời trang, phi thường có cấp bậc, nhất là gương mặt tinh mỹ tuyệt luân kia, làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn ngắm nhiều lần, trong đôi mắt hẹp dài lóe vài tia tà mị.
Đối phương cũng vi kinh, tựa hồ thật không ngờ nam nhân lại làm ở nơi này.
Vĩnh.... Vĩnh Trình....
"Cậu... Cậu sao lại đến nơi này ?" Trong lòng nam nhân lộ vẻ nghi hoặc.
Lúc này, Vĩnh Trình hẳn là ở nhà mới đúng, vì cái gì lại đến câu lạc bộ cao cấp như vậy ? Hơn nữa cậu ta cũng không có nhiều tiền, sao lại có thể đến loại địa phương này tiêu sái !
Vĩnh Trình không trả lời nam nhân, ngược lại gương mặt điển trai lộ vẻ âm trầm, đánh giá đồng phục quản lý trên thân nam nhân, anh đưa tay cầm lấy bảng tên trước ngực nam nhân.
"Không tồi, còn làm quản lý, tôi còn nghĩ anh đời này ở công trường làm cu li." Khóe môi Vĩnh Trình cười nhạo nhếch lên, nhưng trong mắt vẫn lạnh lẽo như tuyết.
Nam nhân nắm tay thật chặt, hắn biết, Vĩnh Trình cười nhạo hắn đi công trường làm. Hắn cũng biết, Vĩnh Trình là ghét bỏ đồng tiền lương ít ỏi của hắn, chính là hắn hiện giờ làm ở đây, về sau chắc chắn sẽ từ từ trả nhiều lên, nam nhân tin tưởng như vậy !
"Tôi nghĩ muốn kiếm ít tiền, cho nên một 'người bạn' giới thiệu tôi đến đây, như vậy.... như vậy tôi có thể mau chóng trả tiền cho cậu." Thanh âm của nam nhân rất nhỏ, làm cho mấy cô vũ nữ bên cạnh đều cảm thấy kỳ quái, nam nhân bị vây trong xấu hổ vẫn là an bài cho các cô trước khi rời đi, Vĩnh Trình lại tựa hồ muốn hắn giải thích, kéo trở lại.
Cửa trong phòng bị đóng lại, phát hiện không khí kỳ quái, lão già mập mạp kia còn khuyên hai câu, rồi cùng mấy cô vũ nữ dây dưa, sờ sờ ấp ấp.
Vĩnh Trình thực sinh khí, anh nheo lại hai mắt, tâm tình tốt đẹp đã bị Lâm Mộ Thiên phá hủy toàn bộ, anh nhận được điện thoại của chú mình, biết được bọn họ thường đến câu lạc bộ cao cấp này uống rượu, vừa mới vào cửa liền thấy nam nhân đã ở nơi này, hơn nữa còn mặc đồ quản lý !
Hắn có biết nơi này là nơi nào không ?
Loại quán bar đêm này, chính là không hề ít mấy vụ giao dịch thân thể, tuy rằng người đến nơi này cũng là đại nhân vật có máu mặt, nhưng loại địa phương này, thủy chung thực bẩn.
"Anh đi làm ở trong đây bao lâu rồi ?"
"Sáu ngày." Nam nhân thân thủ ý bảo.
Đối mặt với tầm mắt nguy hiểm của Vĩnh Trình, nam nhân trong lòng khó chịu. Tiếng nhạc trong phòng âất lớn, bên kia lại vui chơi tận hứng, nam nhân cũng không muốn Vĩnh Trình hiểu lầm.
Vì thế, hắn mở miệng giải thích, sau khi nói lý do cho Vĩnh Trình, Vĩnh Trình chẳng những không nguôi giạn, sắc mặt ngược lại càng thêm khó coi, ngay cả bản thân Vĩnh Trình cũng không biết vì cái gì phải bực tức như vậy.
Có là là do đã chán khi nhìn thấy nam nhân vì mình bận rộn, nhìn thấy hắn tại nơi này kiếm ắn, phải "hầu hạ" không ít kẻ cổ quái, anh cảm thấy trong lòng không thoải mái, phi thường không thoải mái, thậm chí còn phức tạp rối rắm.
"Tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì, chúng ta buổi tối trở về nói sau." Nam nhân không có lập trường cúi đầu, hắn đi qua người Vĩnh Trình, nhỏ giọng hỏi Vĩnh Trình, "Cậu sao lại đến đây... Chỗ này... rất đắt tiền...."
Kỳ thật nam nhân thực lo lắng, Vĩnh Trình không có tiền, dựa theo tình trạng hiện tại của bọn họ căn bản là không đủ tiêu. Vĩnh Trình cười một cái nhìn nam nhân, sự cẩn thận của nam nhân bị anh khinh bỉ xem thành nghèo kiết hủ lậu, anh há miệng muốn nói cho nam nhân, anh có tiền hay không, không cần hắn quan tâm !
Đọc thêm!
"Tôi có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng, tôi sẽ từ từ học..." Nam nhân thực khiêm tốt, hắn đi theo người, cố gắng học lấy tình huống ở lầu A.
"Còn có, tôi cảm thấy anh cũng không tồi, thấy anh thành thật, lại là do Lâm Việt giới thiệu, tôi lắm miệng nhắc nhở anh một câu, anh cũng không nên cảm thấy anh là ngôi sao thì được đặc biệt chiếu cố, ở chỗ này của tụi tôi, chỉ có khách hàng mới là thượng đế."
"Tôi đã hiểu," Nam nhân một đường đến đây, thấy không ít đại nhân vật, có chính giới, có thương giới, giải trí, tóm lại đều là những nhân vật quan trong thường thấy trên TV hoặc tạp chí.
"Tôi nói với anh một chút, lầu A mà anh phụ trách đều có khách là người có địa vị, trông chừng kỹ, đừng cho họ gặp rắc rối."
"Nhất định..."
Dưới sự dẫn dắt của người phụ trách, nam nhân lại quay trang phục quản lý, người phụ trách hướng dẫn nam nhân ba buổi tối, nam nhân cũng học rất nhanh, lúc sau người phụ trách cứ yên tâm giao sự tình lại cho nam nhân, để nam nhân tự mình làm, nam nhân đến câu lạc bộ đi làm đến ngày thứ sáu, lầu A hắn phụ trách xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc ấy hắn có đi kiểm tra lầu, lại thấy có một cô gái khóc từ trong phòng chạy ra.
Lâm Mộ Thiên giữ chặt cô gái khóc như mưa lại, hỏi : "Phát sinh chuyện gì ? Sao lại khóc chạy đến đây ?" Nam nhân có chút lo lắng, cô gái này có phải bị khách nhân khi dễ hay không, tuy rằng cô gái này bán thân, nhưng bán thân thì cũng là người, hắn trước kia có nghe nói đến loại khách nhân biến thái, thích đưa ra vài yêu cầu quái dị.
"Lão già ở bên tróng đó, muốn tôi đem cái chén vào.... Tôi không chịu, lão liền tát tôi một cái, đuổi tôi ra ngoài..." Cô gái bị sưng mặt, khóe mặt chớp chớp nước mắt, cả khuôn mặt giống như gấu mèo.
Cái gì ?
Nam nhân giật mình, không nghĩ đến lúc mình trực ban, cư nhiên gặp phải loại khách hàng biến thái này.
"Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi vào xem." Nam nhân để cô gái đi nghỉ ngơi, xem bộ dáng của cô hôm nay cũng không thể tiếp tục tiếp khách.
Tuy rằng nam nhân không muốn đi vào, nhưng là, hắn phải vì cô vũ nữ "không chuyên nghiệp" vào xin lỗi với khách, nói rằng thân thể cô gái không khỏe, đây là khi ngày đầu tiên hắn đến nơi này làm, người phụ trách đã dạy hắn quy củ, gặp được khách nhân thế lực cường đại, vũ nữ mà sơ sót, hắn làm quản lý cũng khó tránh được quan hệ.
Đẩy cửa ra, tiến vào ghế lô.
Trong ghế lô có hơn mười cô gái đang đứng, đang để cho khách chọn lựa, vị khách biến thái kia là một lão già mập mạp, Lâm Mộ Thiên cảnh giác đại nhân vật này, hắn từng thấy trên tạp chí, về phần tên gọi là gì, hắn cũng không đặc biệt chú ý.
"Tiên sinh, xin lỗi đã quấy rầy ngài một chút, tôi đến là để xin lỗi ngài về việc cô gái kia..." Nam nhân rất lễ phép nói với khách, lão già kia vừa bắt đầu còn không vừa lòng, phạt nam nhân ba chén rượu rồi mới nguôi giạn, còn khích lệ nam nhân hiểu đuwojc thái độ làm người, còn nói ở đây có nhân tài như vậy.
"Tôi để lại năm cô này, còn mấy người khác đi theo Lâm quản lý ra ngoài đi." Thân hình đẫy đà của lão ngồi trên sô pha, sắc mễ mễ ngoắc vài cô lại, ba cô gái uốn éo thân mình, kiều mỵ đi đến, rất phối hợp cũng thực chuyên nghiệp.
"Các cô...."
"Lâm quản lý còn có chuyện gì sao ?" Các cô hỏi Lâm Mộ Thiên.
"Các cô có thể chịu được sao ?" Nam nhân lo lắng hỏi, tất cả mọi người đều biết ý tứ của hắn, mấy cô gái gật đầu, tỏ vẻ có thể chịu đựng được lão già béo biến thái này.
Tuy rằng nam nhân đã làm ở đây vài ngày, nhưng hắn vẫn không quen nhìn đến cảnh nam nữ quấn quít lấy nhau thế này, khi khách nhân cùng mấy cô vũ nữ trò chuyện, hắn liền chuẩn bị mang theo những người còn lại rời đi.
Chương 65
Lúc này.
Cửa căn phòng bị đẩy ra.
Nam nhân kinh ngạc trợn to hai mắt, phức tạp nhìn người đi vào. Cùng lúc đó, các cô gái trong phòng, đều bởi vì sự xuất hiện của người nọ, mà hưng phấn hét rầm lên.
Người đi vào, ăn mặc thời trang, phi thường có cấp bậc, nhất là gương mặt tinh mỹ tuyệt luân kia, làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn ngắm nhiều lần, trong đôi mắt hẹp dài lóe vài tia tà mị.
Đối phương cũng vi kinh, tựa hồ thật không ngờ nam nhân lại làm ở nơi này.
Vĩnh.... Vĩnh Trình....
"Cậu... Cậu sao lại đến nơi này ?" Trong lòng nam nhân lộ vẻ nghi hoặc.
Lúc này, Vĩnh Trình hẳn là ở nhà mới đúng, vì cái gì lại đến câu lạc bộ cao cấp như vậy ? Hơn nữa cậu ta cũng không có nhiều tiền, sao lại có thể đến loại địa phương này tiêu sái !
Vĩnh Trình không trả lời nam nhân, ngược lại gương mặt điển trai lộ vẻ âm trầm, đánh giá đồng phục quản lý trên thân nam nhân, anh đưa tay cầm lấy bảng tên trước ngực nam nhân.
"Không tồi, còn làm quản lý, tôi còn nghĩ anh đời này ở công trường làm cu li." Khóe môi Vĩnh Trình cười nhạo nhếch lên, nhưng trong mắt vẫn lạnh lẽo như tuyết.
Nam nhân nắm tay thật chặt, hắn biết, Vĩnh Trình cười nhạo hắn đi công trường làm. Hắn cũng biết, Vĩnh Trình là ghét bỏ đồng tiền lương ít ỏi của hắn, chính là hắn hiện giờ làm ở đây, về sau chắc chắn sẽ từ từ trả nhiều lên, nam nhân tin tưởng như vậy !
"Tôi nghĩ muốn kiếm ít tiền, cho nên một 'người bạn' giới thiệu tôi đến đây, như vậy.... như vậy tôi có thể mau chóng trả tiền cho cậu." Thanh âm của nam nhân rất nhỏ, làm cho mấy cô vũ nữ bên cạnh đều cảm thấy kỳ quái, nam nhân bị vây trong xấu hổ vẫn là an bài cho các cô trước khi rời đi, Vĩnh Trình lại tựa hồ muốn hắn giải thích, kéo trở lại.
Cửa trong phòng bị đóng lại, phát hiện không khí kỳ quái, lão già mập mạp kia còn khuyên hai câu, rồi cùng mấy cô vũ nữ dây dưa, sờ sờ ấp ấp.
Vĩnh Trình thực sinh khí, anh nheo lại hai mắt, tâm tình tốt đẹp đã bị Lâm Mộ Thiên phá hủy toàn bộ, anh nhận được điện thoại của chú mình, biết được bọn họ thường đến câu lạc bộ cao cấp này uống rượu, vừa mới vào cửa liền thấy nam nhân đã ở nơi này, hơn nữa còn mặc đồ quản lý !
Hắn có biết nơi này là nơi nào không ?
Loại quán bar đêm này, chính là không hề ít mấy vụ giao dịch thân thể, tuy rằng người đến nơi này cũng là đại nhân vật có máu mặt, nhưng loại địa phương này, thủy chung thực bẩn.
"Anh đi làm ở trong đây bao lâu rồi ?"
"Sáu ngày." Nam nhân thân thủ ý bảo.
Đối mặt với tầm mắt nguy hiểm của Vĩnh Trình, nam nhân trong lòng khó chịu. Tiếng nhạc trong phòng âất lớn, bên kia lại vui chơi tận hứng, nam nhân cũng không muốn Vĩnh Trình hiểu lầm.
Vì thế, hắn mở miệng giải thích, sau khi nói lý do cho Vĩnh Trình, Vĩnh Trình chẳng những không nguôi giạn, sắc mặt ngược lại càng thêm khó coi, ngay cả bản thân Vĩnh Trình cũng không biết vì cái gì phải bực tức như vậy.
Có là là do đã chán khi nhìn thấy nam nhân vì mình bận rộn, nhìn thấy hắn tại nơi này kiếm ắn, phải "hầu hạ" không ít kẻ cổ quái, anh cảm thấy trong lòng không thoải mái, phi thường không thoải mái, thậm chí còn phức tạp rối rắm.
"Tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì, chúng ta buổi tối trở về nói sau." Nam nhân không có lập trường cúi đầu, hắn đi qua người Vĩnh Trình, nhỏ giọng hỏi Vĩnh Trình, "Cậu sao lại đến đây... Chỗ này... rất đắt tiền...."
Kỳ thật nam nhân thực lo lắng, Vĩnh Trình không có tiền, dựa theo tình trạng hiện tại của bọn họ căn bản là không đủ tiêu. Vĩnh Trình cười một cái nhìn nam nhân, sự cẩn thận của nam nhân bị anh khinh bỉ xem thành nghèo kiết hủ lậu, anh há miệng muốn nói cho nam nhân, anh có tiền hay không, không cần hắn quan tâm !
Đọc thêm!
[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 12 phần 2
Ron ngừng lại ngay đó và trừng mắt nhìn tờ báo như thể nó là thứ gì đó ghê tởm và dơ bẩn. Nó buông tờ báo ra, mắt biến thành tối sầm. Với nó, lúc này đây, tờ báo là thứ gì đó còn vượt lên cả từ dơ bẩn và ghê tởm.
Cặp sinh đôi trợn mắt nhìn tờ báo với cái miệng há hốc và Dean đông cứng tại chỗ khi Ron ngừng đọc lớn đầu đề.
Sự căng thẳng bốc lên trong phòng, nặng đến mức ai đó có thể cắt không khí ra bằng một cái rìu. Không ai trong cặp sinh đôi cảm thấy hứng khởi hay vui mừng. Fred đeo một vẻ cau có trên gương mặt và mặt George lạnh tay. Harry gục ngã một chỗ cạnh Dean, bắt đầu gọt nốt nửa củ khoai tây mà Dean vất lại trên sàn.
Cậu bé nhìn qua Percy đang chìm trong giấc ngủ.
“Nó đã làm rồi,” George nói, phá vỡ sự căng thẳng, “Hôn thê trong hai năm, hai mươi hai tuổi,” nó trích lời trong bài báo, “Ba xạo cái gì vậy !”
“Bà Ginevra Weasley Pettigrew," Fred u tối bổ sung, “Vâng, đứa em gái nhỏ bé của chúng ta đã hành động rồi.”
Ron vẫn chẳng nói gì.
“Em ấy trông đủ lớn để vượt rào hử,” Harry cay đắng thì thầm. Ginny trông rất trưởng thành trong bức hình đám cưới với Pettigrew, tất cả mọi thứ đước trang hoàng lên bộ váy cưới của cô, với hàng đống thứ trang điểm. Có chúa biết lớp trang điểm nào có thể phủ lên một cô bé mười-ba-tuổi. Không đủ hai mươi hai, nhưng đủ để không ai thắc mắc về tuổi tác của cô. “Và không ai quan tâm miễn là cả hai đủ tuổi theo pháp luật. Thậm chí là tuổi giả. Nó lên kế hoạch tốt đấy chứ hử.”
“Con điếm,” George quát lên, “Cưới một thằng chỉ vì tiền ! Ai dạy cho nó trở thành một con đĩ như thế ?!”
Hơi thở của Harry mắc kẹt trong cổ họng. Em bấu chặt nắm đấm trên con dao, đôi tay em run rẩy trước khi em tự kềm chế bản thân. Một cơn ớn lạnh trùm lên người em.
Mình không thể nói. Thừa nhận việc mình làm với Malfoy… Nhưng mình không ngủ với anh ta vì muốn –
Không. Mình đã làm thế.
Nhưng không giống nhau, đúng không ? Mình chẳng làm gì sai.
“Harry, ổn không ?” Em nghe thấy Dean thì thầm với mình. Em gật đầu và thở dài, hy vọng đá bản thân ra khỏi sự choáng váng đang quay cuồng trong óc. Cái gì làm cũng đã làm. Nó chỉ là một thứ một-đêm. Và em đã hứa là sẽ trả lại Malfoy một ngày nào đó. Việc em làm chẳng hại ai cả.
“Một nỗi nhục cho gia đình !” George tiếp tục, “Cứ chờ lúc ba mẹ nghe chuyện này, họ sẽ lên tìm nó và dạy cho nó một bài học –“
“Madam Ginevra Weasley Pettigrew là một trẻ mồ côi,” cặp sinh đôi cắt ngang, quét ngang bài báo, “Nó tự kể về mình ở trang hai. Cha mẹ chết trong một tai nạn tàu hỏa và sống với bác, qua đời lúc nó được mười tám tuổi. Một cuộc đời ảm đạm hử ?” Câu cuối được hòa lẫn với sự tức giận và mỉa mai.
“Ảm đạm cho tụi mình nữa. Nó quên mời anh em ruột của nó đến dự đám cưới.”
Khi nghe tháy điều đó, lần đầu tiên trong đời George cảm thấy choáng váng. Nó cúi người về phía trước và nhìn tờ báo với vẻ không tin nổi. Vẻ sững sờ của nó trở thành lạnh lẽo khi đọc những dòng bài viết.
“Nó đổ tội cho tụi mình ngay khi tụi mình cần tiền. Ừ, nó chạy theo một thằng giàu có,” nó nói. “Đúng là đĩ mà. Mày không nghĩ vậy hả Ron ?”
Ron nao núng như thể ai đó vừa đấm vào nó. Không trả lời câu hỏi của George, nó đứng lên, và phủi đi những hạt bụi vô hình vương trên quần áo. Nó nhìn sàn nhà, cố giấu mặt đi, nhưng mọi người có thể thấy được nước mắt nhòe đi trong mắt nó. Một giọt nước mắt lăn xuống má trái và nó nhanh chóng gạt đi, hút hít cái mõi.
Ron gấp tờ báo ngay ngắn lại, hít một hơi thật sâu để bình tâm lại. Nó chẳng nhìn ai cả.
“… Ron, bọn anh xin lỗi,” Fred lặng lẽ nói, rất thành thật.
Đứa em trai không trả lời, chỉ đi về phía cái túi ở góc, nơi họ để tất cả mọi thứ tài sản. Nó lấy ra một cái hộ và nhét tời báo vào cái hộp gỗ. Rồi nó đặt cái hộp trở lại vào túi và rời mắt đi, không muốn lại trông thấy nữa.
“Không ai được đụng vào cái hộp này, nghe rõ chưa ?” Nó ra lệnh bằng một giọng nhỏ, khàn khàn, từng từ ngữ tan đi trong không khí ngay khi chúng rơi ra khỏi môi nó. Nhưng mọi người trong phòng đều nghe được và gật đầu, thầm đồng ý.
“Và không ai được nói với Percy cả.” Câu này được nói với một giọng mạnh mẽ hơn. Mọi người trong thùng xe gật đầu nhất trí một lần nữa.
Percy không cần thêm một tin xấu nào nữa.
Đọc thêm!
Cặp sinh đôi trợn mắt nhìn tờ báo với cái miệng há hốc và Dean đông cứng tại chỗ khi Ron ngừng đọc lớn đầu đề.
Sự căng thẳng bốc lên trong phòng, nặng đến mức ai đó có thể cắt không khí ra bằng một cái rìu. Không ai trong cặp sinh đôi cảm thấy hứng khởi hay vui mừng. Fred đeo một vẻ cau có trên gương mặt và mặt George lạnh tay. Harry gục ngã một chỗ cạnh Dean, bắt đầu gọt nốt nửa củ khoai tây mà Dean vất lại trên sàn.
Cậu bé nhìn qua Percy đang chìm trong giấc ngủ.
“Nó đã làm rồi,” George nói, phá vỡ sự căng thẳng, “Hôn thê trong hai năm, hai mươi hai tuổi,” nó trích lời trong bài báo, “Ba xạo cái gì vậy !”
“Bà Ginevra Weasley Pettigrew," Fred u tối bổ sung, “Vâng, đứa em gái nhỏ bé của chúng ta đã hành động rồi.”
Ron vẫn chẳng nói gì.
“Em ấy trông đủ lớn để vượt rào hử,” Harry cay đắng thì thầm. Ginny trông rất trưởng thành trong bức hình đám cưới với Pettigrew, tất cả mọi thứ đước trang hoàng lên bộ váy cưới của cô, với hàng đống thứ trang điểm. Có chúa biết lớp trang điểm nào có thể phủ lên một cô bé mười-ba-tuổi. Không đủ hai mươi hai, nhưng đủ để không ai thắc mắc về tuổi tác của cô. “Và không ai quan tâm miễn là cả hai đủ tuổi theo pháp luật. Thậm chí là tuổi giả. Nó lên kế hoạch tốt đấy chứ hử.”
“Con điếm,” George quát lên, “Cưới một thằng chỉ vì tiền ! Ai dạy cho nó trở thành một con đĩ như thế ?!”
Hơi thở của Harry mắc kẹt trong cổ họng. Em bấu chặt nắm đấm trên con dao, đôi tay em run rẩy trước khi em tự kềm chế bản thân. Một cơn ớn lạnh trùm lên người em.
Mình không thể nói. Thừa nhận việc mình làm với Malfoy… Nhưng mình không ngủ với anh ta vì muốn –
Không. Mình đã làm thế.
Nhưng không giống nhau, đúng không ? Mình chẳng làm gì sai.
“Harry, ổn không ?” Em nghe thấy Dean thì thầm với mình. Em gật đầu và thở dài, hy vọng đá bản thân ra khỏi sự choáng váng đang quay cuồng trong óc. Cái gì làm cũng đã làm. Nó chỉ là một thứ một-đêm. Và em đã hứa là sẽ trả lại Malfoy một ngày nào đó. Việc em làm chẳng hại ai cả.
“Một nỗi nhục cho gia đình !” George tiếp tục, “Cứ chờ lúc ba mẹ nghe chuyện này, họ sẽ lên tìm nó và dạy cho nó một bài học –“
“Madam Ginevra Weasley Pettigrew là một trẻ mồ côi,” cặp sinh đôi cắt ngang, quét ngang bài báo, “Nó tự kể về mình ở trang hai. Cha mẹ chết trong một tai nạn tàu hỏa và sống với bác, qua đời lúc nó được mười tám tuổi. Một cuộc đời ảm đạm hử ?” Câu cuối được hòa lẫn với sự tức giận và mỉa mai.
“Ảm đạm cho tụi mình nữa. Nó quên mời anh em ruột của nó đến dự đám cưới.”
Khi nghe tháy điều đó, lần đầu tiên trong đời George cảm thấy choáng váng. Nó cúi người về phía trước và nhìn tờ báo với vẻ không tin nổi. Vẻ sững sờ của nó trở thành lạnh lẽo khi đọc những dòng bài viết.
“Nó đổ tội cho tụi mình ngay khi tụi mình cần tiền. Ừ, nó chạy theo một thằng giàu có,” nó nói. “Đúng là đĩ mà. Mày không nghĩ vậy hả Ron ?”
Ron nao núng như thể ai đó vừa đấm vào nó. Không trả lời câu hỏi của George, nó đứng lên, và phủi đi những hạt bụi vô hình vương trên quần áo. Nó nhìn sàn nhà, cố giấu mặt đi, nhưng mọi người có thể thấy được nước mắt nhòe đi trong mắt nó. Một giọt nước mắt lăn xuống má trái và nó nhanh chóng gạt đi, hút hít cái mõi.
Ron gấp tờ báo ngay ngắn lại, hít một hơi thật sâu để bình tâm lại. Nó chẳng nhìn ai cả.
“… Ron, bọn anh xin lỗi,” Fred lặng lẽ nói, rất thành thật.
Đứa em trai không trả lời, chỉ đi về phía cái túi ở góc, nơi họ để tất cả mọi thứ tài sản. Nó lấy ra một cái hộ và nhét tời báo vào cái hộp gỗ. Rồi nó đặt cái hộp trở lại vào túi và rời mắt đi, không muốn lại trông thấy nữa.
“Không ai được đụng vào cái hộp này, nghe rõ chưa ?” Nó ra lệnh bằng một giọng nhỏ, khàn khàn, từng từ ngữ tan đi trong không khí ngay khi chúng rơi ra khỏi môi nó. Nhưng mọi người trong phòng đều nghe được và gật đầu, thầm đồng ý.
“Và không ai được nói với Percy cả.” Câu này được nói với một giọng mạnh mẽ hơn. Mọi người trong thùng xe gật đầu nhất trí một lần nữa.
Percy không cần thêm một tin xấu nào nữa.
Đọc thêm!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)