Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 12 phần 2

Ron ngừng lại ngay đó và trừng mắt nhìn tờ báo như thể nó là thứ gì đó ghê tởm và dơ bẩn. Nó buông tờ báo ra, mắt biến thành tối sầm. Với nó, lúc này đây, tờ báo là thứ gì đó còn vượt lên cả từ dơ bẩn và ghê tởm.

Cặp sinh đôi trợn mắt nhìn tờ báo với cái miệng há hốc và Dean đông cứng tại chỗ khi Ron ngừng đọc lớn đầu đề.

Sự căng thẳng bốc lên trong phòng, nặng đến mức ai đó có thể cắt không khí ra bằng một cái rìu. Không ai trong cặp sinh đôi cảm thấy hứng khởi hay vui mừng. Fred đeo một vẻ cau có trên gương mặt và mặt George lạnh tay. Harry gục ngã một chỗ cạnh Dean, bắt đầu gọt nốt nửa củ khoai tây mà Dean vất lại trên sàn.

Cậu bé nhìn qua Percy đang chìm trong giấc ngủ.

“Nó đã làm rồi,” George nói, phá vỡ sự căng thẳng, “Hôn thê trong hai năm, hai mươi hai tuổi,” nó trích lời trong bài báo, “Ba xạo cái gì vậy !”

“Bà Ginevra Weasley Pettigrew," Fred u tối bổ sung, “Vâng, đứa em gái nhỏ bé của chúng ta đã hành động rồi.”

Ron vẫn chẳng nói gì.

“Em ấy trông đủ lớn để vượt rào hử,” Harry cay đắng thì thầm. Ginny trông rất trưởng thành trong bức hình đám cưới với Pettigrew, tất cả mọi thứ đước trang hoàng lên bộ váy cưới của cô, với hàng đống thứ trang điểm. Có chúa biết lớp trang điểm nào có thể phủ lên một cô bé mười-ba-tuổi. Không đủ hai mươi hai, nhưng đủ để không ai thắc mắc về tuổi tác của cô. “Và không ai quan tâm miễn là cả hai đủ tuổi theo pháp luật. Thậm chí là tuổi giả. Nó lên kế hoạch tốt đấy chứ hử.”

“Con điếm,” George quát lên, “Cưới một thằng chỉ vì tiền ! Ai dạy cho nó trở thành một con đĩ như thế ?!”

Hơi thở của Harry mắc kẹt trong cổ họng. Em bấu chặt nắm đấm trên con dao, đôi tay em run rẩy trước khi em tự kềm chế bản thân. Một cơn ớn lạnh trùm lên người em.


Mình không thể nói. Thừa nhận việc mình làm với Malfoy… Nhưng mình không ngủ với anh ta vì muốn –

Không. Mình đã làm thế.

Nhưng không giống nhau, đúng không ? Mình chẳng làm gì sai.


“Harry, ổn không ?” Em nghe thấy Dean thì thầm với mình. Em gật đầu và thở dài, hy vọng đá bản thân ra khỏi sự choáng váng đang quay cuồng trong óc. Cái gì làm cũng đã làm. Nó chỉ là một thứ một-đêm. Và em đã hứa là sẽ trả lại Malfoy một ngày nào đó. Việc em làm chẳng hại ai cả.

“Một nỗi nhục cho gia đình !” George tiếp tục, “Cứ chờ lúc ba mẹ nghe chuyện này, họ sẽ lên tìm nó và dạy cho nó một bài học –“

“Madam Ginevra Weasley Pettigrew là một trẻ mồ côi,” cặp sinh đôi cắt ngang, quét ngang bài báo, “Nó tự kể về mình ở trang hai. Cha mẹ chết trong một tai nạn tàu hỏa và sống với bác, qua đời lúc nó được mười tám tuổi. Một cuộc đời ảm đạm hử ?” Câu cuối được hòa lẫn với sự tức giận và mỉa mai.

“Ảm đạm cho tụi mình nữa. Nó quên mời anh em ruột của nó đến dự đám cưới.”

Khi nghe tháy điều đó, lần đầu tiên trong đời George cảm thấy choáng váng. Nó cúi người về phía trước và nhìn tờ báo với vẻ không tin nổi. Vẻ sững sờ của nó trở thành lạnh lẽo khi đọc những dòng bài viết.

“Nó đổ tội cho tụi mình ngay khi tụi mình cần tiền. Ừ, nó chạy theo một thằng giàu có,” nó nói. “Đúng là đĩ mà. Mày không nghĩ vậy hả Ron ?”

Ron nao núng như thể ai đó vừa đấm vào nó. Không trả lời câu hỏi của George, nó đứng lên, và phủi đi những hạt bụi vô hình vương trên quần áo. Nó nhìn sàn nhà, cố giấu mặt đi, nhưng mọi người có thể thấy được nước mắt nhòe đi trong mắt nó. Một giọt nước mắt lăn xuống má trái và nó nhanh chóng gạt đi, hút hít cái mõi.

Ron gấp tờ báo ngay ngắn lại, hít một hơi thật sâu để bình tâm lại. Nó chẳng nhìn ai cả.

“… Ron, bọn anh xin lỗi,” Fred lặng lẽ nói, rất thành thật.

Đứa em trai không trả lời, chỉ đi về phía cái túi ở góc, nơi họ để tất cả mọi thứ tài sản. Nó lấy ra một cái hộ và nhét tời báo vào cái hộp gỗ. Rồi nó đặt cái hộp trở lại vào túi và rời mắt đi, không muốn lại trông thấy nữa.

“Không ai được đụng vào cái hộp này, nghe rõ chưa ?” Nó ra lệnh bằng một giọng nhỏ, khàn khàn, từng từ ngữ tan đi trong không khí ngay khi chúng rơi ra khỏi môi nó. Nhưng mọi người trong phòng đều nghe được và gật đầu, thầm đồng ý.

“Và không ai được nói với Percy cả.” Câu này được nói với một giọng mạnh mẽ hơn. Mọi người trong thùng xe gật đầu nhất trí một lần nữa.

Percy không cần thêm một tin xấu nào nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét