Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 12 phần 1

Gần hai tuần qua đi từ đêm với Draco. Ron đã gửi tiền và hóa đơn ngày hôm sau, vẫn cứ thắc mắc với Harry về nguồn gốc của con số một trăm hai mươi bảy dollar.

Nhưng nó từ đâu ra ? Mái đầu đỏ vẫn cứ lặp đi lặp lại câu hỏi. Ai có thể cho bồ mượn được chứ ?

Harry chưa bao giừo trả lời hai câu hỏi đó và thay vào đó, cố tìm cách đổi đề tài để đánh lạc hướng Ron. Đứa bạn chí cốt của em không cần biết em có được từ đâu, làm sao nó có thể chấp nhận mấy chuyện đó dễ dàng được. Chuyện em làm với Draco là trái pháp luật, chưa kể đến là nhục nhã và hoàn toàn vô nhân đạo. Nhưng em đã làm chuyện mình phải làm. Họ đã thoát rồi.

Trong suốt hai tuần đó, em xoay sở kiếm được một chỗ rửa chén trong mỗi nhà hàng nhỏ ở Đại lộ Tây, nằm giữa thư viện thành phố và tòa cao ốc. Công việc được trả bốn dollar một tuần, đủ để họ sống qua ngày.


Không ai chắc chắn về tình trạng của Percy. Đứa lớn nhà Weasley bắt đầu ăn được nhiều hơn, mặc dù thường bị nôn ra vì anh không nuốt được, hoặc là nôn sau đó. Tiếng ho không dứt, Percy ho cả đêm lẫn ngày và không thể nói được hai chữ mà không bắt đầu bằng tiếng khụ khụ. Giờ đây anh ít nói hẳn và nếu có, sẽ là về Ginny.

Ginny không trở về. Không ai biết cô bé đi đâu và chẳng ai nói về chyện đó.

“Tao vừa trông thấy một nhỏ dễ thương trong thị trấn !” Fred thông báo, miệng cười toét khi nó bước vô cửa. “Nhỏ mặc bộ váy hồng dễ thương mà tao thấy trong tiệm quần áo. Nhỏ vẫy tay với tao !” Nó giơ ngón cái chỉ về phía mình, nhìn rất tự mãn.

“Được đấy,” Ron nói khô khốc.

Fred nhướng nhưới chân mày, “Nhỏ cỡ tuổi mày đó, Ronnie.”

Ron trở nên đỏ au giữa cơn giận và xấu hổ.

“Uuu, Ronnie-kins nhỏ bé của chúng ta. Đã lớn thành đàn ông !” Gearge thốt ra một tiếng thở dài đầy chất kịch.

“Im đi.” Ron nạt.

Dean ở gần đó lột vỏ khoai tây khi cuộc trò chuyện vô nghĩa – hoặc cãi vãi về ron tiếp tục. Một cái thùng đầy nước và quần áo dùng làm giường để kế lò sưởi. Nước nhuộm đỏ từ vết máu trên quần áo.
Percy đã ngủ trên một trong số đó.

Đứa trẻ da đen hít hơi thật sâu để bình ổn sự lo âu của mình khi nó cố vật lộn để giữ con dao. Nó nhìn về phía Percy đang say ngủ, gương mặt phiếm hồng vì cơn sốt cao. Việc của nó là cho Percy uống thuốc mỗi buổi sáng – gần như là thứ duy nhất mà việc nó làm trong cái thùng xe. Vài lần nó nghĩ là có hơi không công bằng – chỉ vì nó là da đen thì không có nghĩ là….

Nhưng Percy tin tưởng nó hơn ai khác ở đây, và, dường như bản chất nô lệ vẫn còn trong máu, nó cảm thấy vinh hanh. Vinh hạnh rằng có một người da trắng đang tin tưởng mình hơn cả chính anh em của anh ta.

Vấn đề nó phải đối mặt, thực tế, là thuốc. Nước xi-rô ho và thuốc gần hết nhưng Percy chẳng khá lên.

Dean nghĩ là có hơi lạ - Percy lẽ ra phải khỏi bệnh khi hết thuốc – đã gần hai tuần từ khi đứa lớn nhà Weasley bị bệnh. Trừ khi bác sĩ đưa nhầm thuốc. Hoặc có thể nó không chỉ là một cơn sốt và ho đơn giản. Sau khi nhìn thấy đống máu trên giường, Dean không nghĩ là nó là từ vết thương mà Percy bị lúc ở tiệm hàn mà anh làm việc. Nhưng nó không có kinh nghiệm về thuốc.

“…. U, Ronnie và Em gái dễ thương, ngồi trên cây…”

“Câm miệng !”

“H-U-N-H-ÍT !!” George hát.

“Tao nói câm ngay !”

“Mối tình đầu đã đến…”

“Tôi cảnh cáo mấy người…”

“…Và đám cưới diễn ra !” Fred tiếp tục.

“VÀ RONNIE-KIN VỚI MỘT CÁI NÔI EM BÉ !!” Hai thằng song sinh cùng kết thúc bài hát, để lại đứa em nhỏ với gương mặt đỏ au và cái nhìn giết người.

Dean khẽ cười, không đủ lớn để nghe thấy.

“U, Ronnie-kins mắccc cỡ kìaaa,” George dài giọng,

“Chúng ta phải giúp em ấy vượt qua nỗi sợ,” Fred nói, đập bàn tay trái vào mu bàn tay phải.

“TÔI NÓI..”

Trước khi ron có thể tiếp tục, cánh cửa đột nhiên bật mở. Mọi người nhìn lên, thấy vẻ mặt điên cường của Harry đứng đó. Trong bàn tay nắm chặt của cậu nhóc tóc đen là một mảnh báo. Hàm răng Harry nghiến chặt và đôi mắt nhe tối sầm.

“Harry, sao vậy ?” Ron hỏi đứa bạn thân bằng một giọng nhỏ xíu. Nụ cười của cặp sinh đôi biến mất, Dean nhìn về phía em, vất lại củ khoai tây đang được gọt nửa chừng.

“Bồ không bị mất việc đó chú ?” Ron hỏi, cảnh giác, hy vọng là không đến nỗi đó.

Harry giật mình, gần như bị kéo ra khỏi cơn giận. Em lắc đầu và bước vào trong thùng xe, đóng lại cánh cửa phía sau.

Ron phát ra tiếng thở dài nhẹ nhõm, “Bộ có ai làm phiền…”

Tờ báo Harry đăng nắm chợt hiện ra trước mắt ron, ngay trang nhất. Tựa đề ghi :


ĐÁM CƯỚI LỚN NHẤT TRONG THẬP KỶ !
Một cuộc hôn nhân được kết duyên ở Springfield.


“Sao em lại bực bội về đám cưới được nhỉ ?” Fred hỏi, nhìn qua vai Ron để đọc tờ báo. “Không được mời à ?”

“Đọc đi,” Harry nạt, cởi áo khoác và treo nó lên một cái móc được đóng lên tường.

Ron cứng người và bắt đầu đọc.

“Chủ nhật vừa qua, một ngày ấm áp cuối tháng Tư, một lễ cưới đáng nhớ của hai công dân quan trọng nhất đã được tổ chức ở Springfield, bang vùng Illinois. Đây là đám cưới lớn nhất thập kỷ, với sự tham gia của của gần hai ngàn người – bao gồm cả tổng thống Hoover.

Buổi lễ vĩ đại với một chiếc bánh kem ngọt ngào, một bàn buffet – vô số món ăn -, những nhà nhạc công và diễn viên múa chuyên nghiệp, và thu hút báo giới, bao gồm cả tờ báo địa phương và rất nhiều kênh radio.

Cặp đôi may mắn này có thể là ai chứ ? Một ai đó có thể thắc mắc. Đám cưới tuyệt vời này là buổi lễ cho một cuộc hôn nhân trăm năm giữa chàng Peter Pettigrew bốn mươi hai tuổi và hôn thê hai mươi hai tuổi. cô Ginevra Weasley, giờ đã lấy họ chồng và trở thành bà Ginevra Weasley Petti-"

1 nhận xét: