Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

Đế nghiệp vô thương Chương 73 - Bức vấn

Hách Liên Bột còn chưa đem nam nhân ôm một lát đã bị Bạch Vô Thương đẩy ra, chỉ thấy gương mặt đối diện lạnh lùng nói : "Ngươi nếu là Hách Liên Bột, ta chính là Thiên vương lão tử, ta xem ngươi xiêm y không chỉnh, tóc rối tung không giống Đại thiền vu Hung nô, thật giống nam sủng thì có."

Trong ấn tượng của Bạch Vô Thương, hoặc là nói do Trương Tứ Phong lâu ngày miêu tả, nam nhân cho rằng Đại thiền vu Hung Nô là một tên mặt toàn bột phấn, bụng phệ ghê tởm.

Lại nhìn nam tử cười khổ trước mặt, mặt mày tuấn lãng, bá đạo mà không mất ôn du, dáng người cao to, trên người chỉ có một chiếc ao đơn độc không che lấp được khí lực cường kiện, làm kẻ khác nóng má lên....

"Ha ha ha !" Nghe xong lời của Bạch Vô Thương, Hách Liên Bột lớn tiếng cười, nam nhân này sao lại có thể đáng yêu như vậy, đem y xem như "nam sủng" ?

"Ngươi cười cái gì ?" Bạch Vô Thương nhíu mày nói, "Ta khuyên ngươi vẫn là tốt nhất mau rời khỏi đây, gạt người lừa tao sẽ gặp báo ứng !"

"Ngươi sao lại biết ta lừa ngươi, sao lại không tin ta là Đại thiền vu Hung Nô ?" Hách Liên Bột thở dài, thân thủ nắm lấy tay nam nhân, đối phước lui một cái dùng hết sức đá lên một cước, khiến cho Hách Liên Bột không thể không lui ra phía sau vài bước.

"Vô Thương à...."

"Nếu ngươi thật sự là Đại thiền vu Hung Nô, ta đây càng muốn đánh ngươi !" Một câu, nam nhân liền hướng về phía Hách Liên Bột đá lại đây, Hách Liên Bột cũng không dám đỡ lại, chỉ lui về sau.

"Vô Thương à, ngươi nghe ta..."

"Ngươi ? Ngươi là ai, là Hách Liên Bột hay là Bạch Niệm ?" Bạch Vô Thương hừ lạnh một cậu một quyền đánh vào ngực Hách Liên Bột, gặp nam tử đau mới hừ một hơi thả chậm tay chân.

"Ai..." Thừa dịp Bạch Vô Thương thả chậm động tác, Hách Liên Bột đi nhanh tiến lên bắt lấy tay nam nhân,
Ngươi phải nguyện ý, ta thành thành thật thật nói rõ cho ngươi, ngươi hỏi cái gì, ta đáp cái đó."

"Ngươi buông ra cho ta !" Bạch Vô Thương giãy dụa không cho Hách Liên Bột ôm ấy, gặp nam tử không có ý tứ buông ra liền một cước hung hăng dẫm lên chân Hách Liên Bột, đối phương quả nhiên kêu rên một tiếng.

"Ừm.... bá đạo như lúc ban đầu." Vẫn không buông ra, Hách Liên Bột ha hả cười khẽ nói.

Do hai người ồn ào quá mức, vệ binh tuần tra đều nhanh chóng lao vào, mỗi người đều tay cầm thương cầm kiếm, vốn định bảo hộ Đại thiền vu, ai ngờ vừa vào đến trong viện liền nhìn thấy Đại thiền vu ôm một Bạch y nhân vào ngực, mà bạch y nhân kia đưa lưng về phía họ, không thấy rõ bộ dạng.

Lại nhìn thấy Hách Liên Bột một thân đơn bạc, tóc rối tung... hết thảy, tựa hồ không thể nói.

"Đi xuống đi, nghe được tiếng gì cũng không cho tiến vào."

"Dạ, Thiền vu." Lúc này không đi thì còn chờ lúc nào, quấy phá chuyện tốt của Thiền vu, ai cũng không sống nổi, lại ào một cái cúi đầu nhanh chóng lui ra, trong viện chỉ còn lại hai người.

"Lúc này ngươi sẽ tin ta là Hách Liên Bột chứ ?" Nam tử thở dài, một tay vẫn giam cầm nam nhân, một tay hướng về phía thắt lưng nam nhân.

"Vậy Bạch Nịêm là ai ?" Nam nhân không giãy dụa nữa.

"Là tưởng niệm... Bạch Vô Thương."

"Không phải tưởng niệm Nguyên Bạch Lệ sao ?"

"Ngươi... ngươi đã biết ?" Trong mắt nam tử hiện lên một tia đau đớn, lực đạo ôm nam nhân lại lớn hơn nữa, Bạch Vô Thương rốt cục đối với chuyện trước kia biết được bao nhiêu, nam tử không biết, cũng sợ hãi nam nhân sẽ lại nhớ lại những chuyện u ám không dứt trước kia, nếu đã từng trải qua một lần, vì sao còn muốn đem trí nhớ trở lại ?

Trương Tứ Phong không phải nói sẽ không đem chuyện tình nói cho Bạch Vô Thương sao ? Vì sao Vô Thương lại một mình chạy đến đây ?

Xem ra tên kia cũng không đáng tín nhiệm.

Bạch Vô Thương giãy khỏi cái ôm của Hách Liên Bột, xem xét nam tử mặt đầy hối hận, chẳng lẽ nam tử trước mắt này từng muốn giết chết người của y sao ?

Chính là vì sao thấy thế nào cũng không giống ? Nếu muốn giết hắn, lần trước gặp mặt vì sao không động thủ, thị vệ vừa rồi tiến vào sao không ra lệnh bắt hắn ?

Vấn đề xen lẫn cùng nhau khiến Bạch Vô Thương mê loạn, cắn răng, nam nhân lôi kéo Hách Liên Bột hướng vào phòng. "Đây là phòng nguơi ?"

"A ? Ừm.." Bị động tác đột ngột của Bạch Vô Thương dọa đến, Hách Liên Bột theo bản năng trả lời.

Bạch Vô Thương đảo khách thành chủ, lôi kéo Hách Liên Bột vào căn phòng trống, người trong phòng sớm đã bị Hách Liên Bột khiển lui, giờ phút này không còn một bóng người.

"Ầm" một tiếng đẩy Hách Liên Bột lên giường, nam tử còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, thì cả người lún xúông, Bạch Vô Thương đã bắt hắn đặt ở phía dưới, đôi mắt sáng ngời hữu thần trừng mắt nhìn hắn, Hách Liên Bột trong lòng chột dạ, nam nhân muốn làm gì ?

"Bây giờ, thành thật trả lời ta !" Cứ như vậy ở trên người Hách Liên Bột tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, Bạch Vô Thương nhìn xuống nam tử.

"Ha hả, được, ngươi hỏi cái gì, ta đáp cái đó." Bị nam nhân ngồi như vậy trên người, Hách Liên Bột tuyệt không phiền não, ngược lại cả người tiếp xúc lẫn nhau lại cảm thấy một tia sung sứong, lại nhìn phản ứng giờ phút này của nam nhân, xem ra đối với chuyện trước kia cũng chẳng biết bao nhiêu.

"Ta là Nguyên Bạch Lệ ?" Lúc nói chuyện, trong giọng nam nhân có một tia do dự cùng hoài nghi.

"Đúng, ngươi từng là Nguyên Bạch Lệ, Nhiếp Chính vương của Thiên Triều." Ngươi hiện tại, là Bạch Vô Thương.

Ôm tay trước ngực, Bạch Vô Thương gật gật đầu, tiếp tục hỏi : "Ngươi là Đại thiền vu, ta là Nhiếp chính vương, chẳng lẽ chúng ta trước kia quen biết nhau ?"

"Chúng ta không chỉ có biết nhau, mà là tình lữ từng ân ái." Khóe miệng nam tử nhếch lên thành độ cong, cười nhìn Bạch Vô Thương có chút kinh ngạc.

"Tình lữ ?" Bạch Vô Thương kinh ngạc nói, "Sao có thể nào ta từng ngủ cùng với ngươi ?"

Hách Liên Bột cười to một trận khiến nam nhân một quyền đánh lên người y : "Cười cái gì ! Đã từng ngủ hay chưa ?"

"Đã từng, đã từng..." Nhịn cười, Hách Liên Bột một bàn tay xoa bàn chân của nam nhân đặt trên người mình, "Chúng ta không chỉ ngủ ở trên giường, mà còn ngủ trên lưng ngựa."

Không vì lời của Hách Liên Bột mà cười, ngược lại một chưởng gạt ra móng vuốt của Hách Liên Bột, nam nhân lạnh mặt, lạnh giọng nói : "Nếu chúng ta là tình nhân, vậy ngươi vì sao muốn giết ta ?"

Trong thanh âm lộ ra sự run rẩy... vì sao, chỉ cần tưởng tượng đến ngươi từng muốn giết ta, lòng tựa như bị đao cắt.

Nếu chúng ta từng là tình lữ, vì sao lúc trước ngươi một câu cũng không nói liền ra đi.

"Bạch Lệ..." Nam tử thở dài, khẽ đứng dậy đem nam nhân kéo xuống bên người mình.

"Nói đi, vì sao muốn giết ta ?" Cơ hồ là mặt kề mặt, nam nhân nhìn chăm chú vào đôi mắt tràn đầy yêu thương cùng hối hận của Nguyên Bạch Lệ, dây dưa hỏi.

"Bởi vì ta là tên khốn nạn." Hách Liên Bột ôm lấy tấm lưng của nam nhân, thấp giọng nói, "Là tên khốn kiếp tội đáng chết vạn lần..."

"Khốn kiếp, lần trước ở rừng mai, ngươi là đến tìm ta sao ?"

"Phải," nam tử trầm giọng nói.

"Vì sao muốn đến tìm ta ?"

Nam tử gắt gao ôm nam nhân, nụ hôn nóng bỏng bao quanh đôi môi cắn chặt của Bạch Vô Thương, một nụ hôn ngắn ngủi mà nhiệt liệt, sau nụ hôn như thiêu đốt linh hồn ấy, nam tử nhẹ nhàng nói ra bốn chữ : "Vì ta yêu ngươi."

Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 72 - Nửa đêm xông vào cung Thiền Vu

Từ năm mười bốn tuổi đã đi theo Nguyên Bạch Lệ.... Long Điệp còn nhớ mang máng lần đầu tiên nhìn đến nam nhân cao cao tại thượng, khi đó Nguyên Bạch Lệ còn trẻ khí thịnh, không có vẻ thu liễm như ngày hôm nay, khí thế cùng kinh tài đó khiến y không thở nổi, từ lúc bắt đầu lấy mục tiêu này mà khắc khổ luyện binh chờ mong có một ngày có thể ngồi trên vị trí như nam nhân, được mọi người ngưỡng mộ.

Mà từ khi y ra đời đã bắt đầu sứ mệnh của Long gia, tiêu diệt tên nghịch tặc Nguyên gia cướp ngôi, đến nâng đỡ người họ Trần đi lên vương vị Thiên Triều.

Mà trong vài năm bắt đầu, y cũng không biết Nguyên Uyên là đứa con còn sót lại của họ Trần, đứa con của hoàng hậu Nguyệt Hoa khi sinh ra đã bị bóp chết, ngầm tráo thành Nguyên Uyên, cho đến khi bốn năm trước Nguyên Bạch Lệ đi biên cảnh Hung Nô mới để y lại, mới biết y phải trung thành với ai, cũng đem mật sự cùng binh lực nắm giữ trong tay giao cho vị hoàng đế mà mình từng khinh thường.

Khi bị Nguyên Uyên ôm, y cũng không giãy dụa, thậm chí còn mang theo hưng phấn ẩn trong đáy lòng.

Từ nay về sau, liền rơi vào tay giặc.

Người mà y yêu không thương y, mà là một người khsc, cũng là người không nên yêu.

Ra kiếm với Nguyên Bạch Lệ vốn từng theo nhiều năm, cũng không có gian nan như trong tưởng tượng, có lẽ từ đầu nhìn đến Nguyên Bạch Lệ, y liền đem nam nhân này như địch nhân trong tiềm thức, muốn vượt qua, muốn có được hết thảy của nam nhân : địa vị, quyền thế, cùng với Nguyên Uyên.

Những gì mà y từng làm, chỉ là một cái cớ hoa lệ để che đậy sự ghen tị cùng hận ý với nam nhân, lúc này đây, cũng không ngoại lại.

"Keng..." Kiếm lạc huyết hồng.

Nhưng lúc này đây, kẻ bị thương là y.

"A Tuyết, chúng ta đi." Thu kiếm lại, Bạch Vô Thương mang theo A Tuyết liền chuẩn bị ra đi..

Chân vừa bước ra đại môn, phía sau truyền đến thanh âm của nam tử : "Vì cái gì không giết ta !"

Bạch Vô Thương khóe miệng khẽ nhêch không trả lời, chỉ mau chóng rời đi, đi được một chốc A Tuyết hỏi : "Bạch gia, vì sao không giết lũ bại hoại đó đi, nếu bọn chúng đuổi theo thì làm sao bây giờ ?"

"Giết hắn, sợ ô uế tay của ta." Nam nhân thân thủ xoa xoa vết thương trên trán, vết thương này do ai làm, hắn cũng không rõ ràng, nhưng lúc nãy khi đánh nhau, mà bỗng nhiên hướng về phía gương mặt Long Điệp tìm kiếm, vô luận có quan hệ đến vết thương của mình hay không, một kiếm kia, cũng khiến cho Long Điệp bị thương một thời gian.

Nếu tái kiến vẫn cứ không thuận theo buông tha cho mình, hắn thật cũng không để ý làm bẩn tay một lần.

Nhìn về phía tường thành đang dần hiện lên từ xa xa, nam nhân nện bước nhanh hơn, thế nhân đều nói Nguyên Bạch Lệ là chết trong tay Đại thiền vu Hung Nô, kia Bạch Vô Thương hắn sẽ đi gặp Đại thiền vu Hách Liên Bột một lần, có lẽ, cũng chỉ có thể tìm được người kia mới có thể giải trừ mối nghi hoặc trong tim.

Cát vàng bay đầu trời, cũng không biết là không phải hôm nay ra cửa gặp cái gì, vừa qua khỏi Long Điệp lại xuất hiện một đám kỵ binh Hung Nô bao lấy hai người.

Thở dài, nam nhân trấn định tự nhiên, nhìn vào đám kỵ binh tay cầm trường thương, bao lấy hắn ở giữa.

"Các ngươi là từ đâu đến đây ? Đến đây làm cái gì ?" Kẻ cầm đầu hỏ, cũng coi như là có lễ phép, không hề động thương động kiếm.

"Chúng ta là tới tìm người." A Tuyết ở một bên mở miệng nói.

"Tìm người nào ?"

"Tìm... tìm..." A Tuyết đem ánh mắt hướng về phía Bạch Vô Thương, nam nhân hướng bọn họ cười, mấy tkỵ binh còn có điểm hoang mang, bất quá loại cảm giác này rất nhanh đã bị kinh sợ thay thế.

"Tìm Đại thiền vu Hách Liên Bột của các ngươi để chơi." Lời nói này, không lạnh không nóng, cứ như nói chuyện bình thường.

"Lớn mật ! Bắt bọn họ lại !" Tên cầm đầu ra tiếng, kỵ binh lập tức có người nhảy xuống dùng dây thừng trói chặt hai người.

"Bạch gia ! Bạch gia !" A Tuyết nghi hoặc nhìn Bạch Vô Thương vẫn trấn định như cũ, bọn họ là thật phải thúc thủ chịu trói sao ? Mấy tên tạp binh này, tùy tiện mấy chiêu là có thể đá mông chúng rồi !

"Hư...." làm một ám hiệu cho ngốc cô nương, Bạch Vô Thương thành thành thật thật để người ta trói lại, hai người liền như vậy dưới sự "hộ tống" của kỵ binh, công khai đi vào đại bản doanh của Hung Nô....

Trong ngục giam của Hung Nô cũng không dễ chịu mấy, cho dù có mọc cánh thì cũng là tầng tầng thủ vệ, đừng nói ruồi bọ, muỗi cũng không vào được.

Muốn tìm đến Đại thiền vu cũng không phải ngoài miệng nói "xì" một cái là có thể bay đến trước mặt Đại thiền vu rồi lại "cheng" một cái rút kiếm được.

Khi gặp được kỵ binh, Bạch Vô Thương liền quyết định cứ như vậy "công khai" đi vào, tuy rằng là ở trong ngục giam, nhưng là tránh thoát được phòng thủ ngoại tầng. Nói đến ngục giam của Hung Nô này, đám man nhân này cũng thật hiểu được nam nữ thụ thụ bất thân, nam nữ tách riêng phòng giam.


Vì cái gì hết thảy mọi người đều hành động ban đêm ? Đó là bởi vì khi trờ đã tối có thể trốn, hơn nữa một thân hắc y có thể hòa hợp cùng đêm đen.

Nhưng là... Bạch Vô Thương luôn thích một thân áo trắng.

Kết quả là ở trong bóng tối, cùng với từng trận âm phong, có một bóng trắng nhanh chóng chạy qua khiến người hoa mắt, dụi dụi mắt nhìn lại, cái gì cũng không có, đây thật sự là một lời đồn khủng bố lan truyền trong ban đêm.

Mà Bạch mỗ nhân đầu cơ của dư luạn lúc này nện bước như gió, khinh đãng đi vào một tòa thoạt nhìn như một căn phòng, nơi này tựa hồ không giống nhà giam, cũng không phải nơi đầu tiên nam nhân đến ? Nơi này là chỗ nào ?

Bạch Vô Thương bi thảm phát hiện hắn... lạc đường.

Làm sao bây giờ... đứng ở trên một cây đại thụ phía sau gian phòng, nam nhân có chút mơ hồ nhìn tứ phía, con đường gấp khúc giống nhau, cùng với gian phòng có chút khác với chỗ đang ở, kiến trúc khác giống y như nhau.

Cứ thế này cũng không phải là biện pháp, đang lúc Bạch Vô Thương phải cân nhắc có nên "tìm" một ai đó hỏi đường không, thì một bóng đen đi vào tầm mắt hắn.

Đêm khuya, kẻ không ngủ được chính là bị tương tư.

Hách Liên Bột khoác áo trong phòng mình đi ra, đừng ở hoa vin xuất thần nhìn trăng sáng trên bầu trời, người Trung Nguyên nói trăng tròn là ngày đoàn viên, y vì cái gì lại cô đơn một mình ?

Cũng là do nhớ thương người kia.

Một tiếng thở dài, Hách Liên Bột bỗng nhiên cảm thấy cây đại thụ phía sau có động tĩnh, nhìn lại, chính là mấy con sóc nhỏ ở trên cây chạy trốn, đang định quay đầu lại thì một bóng trắng đột nhiên từ phía sau cây thụ nhào vào hắn, Hách Liên Bột theo bản năng thân thủ công kích, lại bị đối phương tiếp được.

"Giỏi cho Bạch Niệm nhà ngươi ! Ngày đó không tuân thủ lời hứa, hôm nay vừa thấy mặt liền đối với ta quyền cước, thật là đáng giận !" Người đến mở miệng đem Hách Liên Bột mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Hách Liên Bột có chút ngơ ngác nhìn người nam nhân đột nhiên xuất hiện, lắp bắp nói : "Vô.... Vô Thương ! Ha ha ha."

Sau kinh ngạc lại cười ha ha.

"Bạch Niệm, ngươi điên rồi à ?"

"Bạch Niệm ? Ta không phải Bạch Niệm." Hách Liên Bột đột nhiên ôm chặt lấy Bạch Vô Thương, "Nếu lão thiên gia đã đưa ngươi đến trước mặt ta, Hách Liên Bột ta sẽ không bao giờ.... để ngươi rời đi nữa !"

Đọc thêm!

Đế nghệp vô thương Chương 71 - Giương cung bạt kiếm

Người không thấy, nên làm cái gì bây giờ ? Tìm ! Còn có thể làm sao bây giờ !

Bạch Vô Thương rời đi nhanh như vậy cũng khiến Nguyên Uyên bất ngờ, sau khi cùng Trương Tứ Phong quyền đấm cước đa một phen, Nguyên Uyên cũng lặng lẽ ra đi, còn Trương Tứ Phong ? Gã tựa hồ lâm vào lựa chọn gian nan, cùng với khát vọng tìm được nam nhân, lại không dám đi đối mặt với nam nhân đã biết hết chân tướng.

Trương Tứ Phong cần thời gian suy xét, cũng liền tạm thời không có hành động gì, chỉ có thể bắt tay vào xử lý chiến sự cho xong, cũng không có chú ý Nguyên Uyên rốt cục chạy đi đâu, nhưng trên thực tế, bọn họ đều hướng đến cùng một nơi, là giơ quân Hung Nô đến giao chiến.


Mà lúc này Bạch Vô Thương thư thư thái thái tắm rửa đi một thân tro bụi, chờ A Tuyết mang điểm tâm đi lên, ngồi ở trước giương chải vuốt mái tóc, nam nhân nhìn bản thân trong kính có chút khôgn đúng thận, hàng mi xếch, mũi anh tuấn, môi không bạc không dày, mà trên trán, có một vết thươgn rất nhỏ, lúc vuốt lên cũng cảm thấy một cảm giác đau quen thuộc, miệng vết thương không ngừng đau, càng khiến cho trái tim hắn thắt chặt hơn.

Là ai để lại cho mình miệng vết thương này ? Bản thân vì sao có vết thương này ? Nam nhân nghĩ không ra, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa mặt, giống như muốn mượn cảm giác này mà cảm thụ những năm tháng từng trải qua.

"Đây... đây là hạp điểm tâm ta mua ! Ta đã trả tiền !" Dưới lầu truyền đến thanh âm vừa căm tức vừa lo lắng của A Tuyết, Bạch Vô Thương khẽ nhíu mi, nha đầu ngốc này lại làm chuyện gì ? Tuy rằng nam nhân không thừa nhận, nhưng hắn cũng là kẻ bao che khuyết điểm, sẽ không thích người khác khi dễ người của hắ.

A Tuyết dưới lầu ôm chặt một cái hộp, trừng mắt nhìn mấy tên nam tử không có hảo ý.

"Ngươi mua bao nhiêu tiền, ta trả gấp hai ! Cả ngươi ta cũng mua !" Tầm mắt của nam tử đảo quanh thân A Tuyết, thật sự là không có ý tốt.

"Phi ! Phi ! Phi ! A Tuyết không bán, điểm tâm cũng không bán."

"Thật sự là một cô ngốc, anh đây thích !" Nam tử dâm loạn cười rộ lên.

"Lão Tam, mới vài ngày không gặp cô nương liền chịu không nổi ?" Hắc y nam tử ngồi bên bàn trà bình tĩnh nói, "Lại đi đùa giỡn một ngốc cô nương."

"Hắc hắc ! Hầu gia, cô nương này thoạt nhìn ngốc hồ hồ, nhưng dáng người cũng không tệ, cũng kiều diễm lắm, còn có điểm thanh thuần !" Nam tử đi về phía A Tuyết, "Tiểu cô nương, đi theo đại gia đi, đảm bảo ngươi cuộc sống không lo, thế nào ?" Ngốc cô nương này cũng thật đáng yêu, nam tử tựa hồ không tính toán đến cường đoạt.

"Không cần ! A Tuyết phải đi theo Bạch gia !" Nhìn nam tử xem xét một cái, A Tuyết lại chạy hướng về phía lầu, lão Tam gặp A Tuyết muốn chạy thì nhanh đến ngăn cản đường đi, bắt được tay A Tuyết, A Tuyết lập tức oa oa kêu to lên :

"Buông ra ! Buông ra ! Bạch gia, Bạch gia cứu cứu A Tuyết ! A Tuyết bị bại hoại bắt cóc rồi !" Lão Tam nghe lời A Tuyết vừa nói liền dở khóc dở cười, thời buổi này vẫn còn oa nhi tinh khiết ngu ngốc như vậy.

"Cái gì Bạch gia cũng không cứu được muội đâu, theo ta trở về." Lão Tam dỗ dành nói.

"Không cần ! Không cần ! Bạch gia xấu lắm, gặp người xấu mà không dạy dỗ !" A Tuyết hướng lên lầu kêu to, cô biết Bạch Vô Thương đang ở trên lầu nhìn, nhưng nam nhân kia chỉ khoanh tay nhìn.

A Tuyết nghĩ thế cũng đúng, Bạch Vô Thương đích thật là ở bên xem, ai bảo hắn tính tình ác liệt nhìn nha đầu nhà mình bị đùa giỡn, chỉ là hắn không muốn, A Tuyết này cũng nên đến tuổi xuất giá, nhưng cả ngày cứ như đứa trẻ ngốc hồ hồ cái gì cũng không biết, làm cho hắn lo lắng không thôi, đại khái cùng A Tuyết ở chung lâu, Bạch Vô Thương thực đem A Tuyết như người trong nhà, cả ngày nghĩ như thế nào tìm cho A Tuyết một lang quân như ý.

Ở trên lầu nhìn lão Tam kia còn trẻ, cũng coi như tuấn tú lịch sự, nếu hợp đôi cùng A Tuyết cũng không sao, nhưng hiện tại xem ra tên kia cũng chỉ là một tên sắc phôi,lúc này không ra tay, sẽ không thích hợp.

A Tuyết vừa mới dứt lời, đôi tay bế lấy A Tuyết của lão Tam bị một chén trà không biết từ chỗ nào đánh mạh tới, "xoảng" một cái nứt da, ăn đau lập tức buông lỏng ra.

"Ai !" Lão Tam nhe răng trợn mắt phẫn nộ quát, "Đâm sau lưng đả thương người, vô sỉ hạ lưư !"

"Là Bạch gia gia nhà ngươi," từ trên lầu phiêu hạ xuống chắn phía trước A Tuyết, hương lão Tam cười nói : "Ta đâm sau lưng đả thương người, còn ngươi khi dễ gái nhà lành, cũng thế thôi."

"Nói hay lắm ! Nói hay lắm !" A Tuyết ở phía sau cười hì hì nói.

"Cái gì mà Bạch gia gia cẩu gia gia chứ !" Lão Tam mắt hung dữ, làm trò bị đả thương trước mặt ngốc cô nương, y càng thấy không thoải mái, nghĩ vừa lúc nãy bị đánh lén mới bị thương, lấy địa vị của y ở trong cung, lại như thế nào bị một ngoại nhân đả thương ! Nghĩ muốn đánh tên nam nhân áo trắng một trận.

"Ui, mới nói đã động thụ, phải để Bạch gia gia dạy ngươi cấp bậc lễ nghĩa làm người." Nam nhân nghiêng người né qua thế công của lão Tam, phản tụ bắt được tay nam tử dùng sức đẩy, đẩy nam tử ra ngoài, thấy nam tử mặc áo đen kia vẫn thong thả uống trà, thân thủ bắt lấy lão Tam đỡ dậy.

"Các hạ hảo võ công, lại không biết đã nhạ đại họa rồi sao ?" Vẫn đưa lưng về phía mọi người, hắc y nam tử trầm giọng nói.

Bạch Vô Thương khẽ nhương mi, cười nói : "Xin hỏi các hạ có thấy chuyện gì xảy ra không, sao lại không quay lại nhìn ?"

"Nhất định là người quái dị ! Không có mũi không có mắt !" Đi theo Bạch Vô Thương lâu, nha đầu ngốc cũng họ cái "ỷ thế hiếp người", dù sao chỉ cần có mặt Bạch Vô Thương, sẽ không có người dám khi dễ cô.

"Xú nha đầu ! Miệng thối như vậy, nên đánh !" Hắc y nam tử còn chưa bao giờ bị một tiểu cô nương chưa dứt sữa nhục mạ, y hừ lạnh một tiếng đột nhiên xoay người hướng về phía A Tuyết bắt lại, A Tuyết sợ đến mức oa oa kêu to trốn đằng sau Bạch Vô Thương.

"A..... Là ngươi !" Hắc y nam tử đọt nhiên mở to hai mắt, như nhìn đến chuyện đáng sợ nhất cùng vẻ kinh ngạc không tin nổi.

"Như thế nào, nhận ra ta là Bạch gia gia của ngươi ?" Chẳng lẽ người này cũng từng biết mình ? Bạch Vô Thương khẽ nhíu mày, đá một cước hóa giải thế công của nam tử.

"Ngươi không chết ! Ngươi sao lại không chết ! Như thế nào lại chưa chết !" Hắc y nam tử nổi điên lên nhìn nam nhân đang lẳng lặng trước mặt, tay càng nắm càng chặt, y bỗng nhiên trong lúc đó suy nghĩ cẩn thận vì sao Nguyên Uyên đột nhiên bỏ lại chuyện trong cung chạy đến Tây Hạ xa xôi này, vì sao lại gạt mình, nguyên nhân ngay tại trước mắt.

Xem ra kẻ này đúng là biết mình, nhưng có vẻ là kẻ muốn mình chết. Bạch Vô Thương cảnh giác.

"Hầu gia ! Người kia là ai ?" Lão Tam cũng nhìn ra chút kỳ quái, liền hỏi.

"Nguyên Bạch Lệ.... Tên tặc phản quốc nhà ngươi cư nhiên chưa chết !" Hắc y nam tử sau khi cười to một trận, ánh mắt trở nên lạnh như băng, âm trầm nói, "Lão thiên gia không cho ngươi chết, Long Điệp ta dù có nghịch thiên cũng phải giết ngươi."

Nguyên Bạch Lệ, lại là Nguyên Bạch Lệ, giống như Nguyên Uyên nói, hóa ra mình trước kia có tên là Nguyên Bạch Lệ.

Nguyên Bạch Lệ khẽ nhương mi, cười nói : "Xem ra là ta gặp phải một cừu gia, Nguyên Bạch Lệ ơi Nguyên Bạch Lệ, ngươi chết còn chưa tính, sao lại để lại cho ta một món nợ loạn thất bát tao này !"

"Nói hưu nói vượn cái gì, hừ !" Long Điệp cắn răng, rút ra kiếm bên hông bổ tới Bạch Vô Thương.


Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 70 - Bạch Vô Thương rời đi

Chuyện khiến Trương Tứ Phong phiền lòng nhất hiện giờ cứ lần lượt xảy ra, Nguyên Uyên trơ mắt còn không biết nên đuổi thế nào, dân Hung Nộ thế nhưng lại mang theo mấy vạn binh mã đột nhiên xông đến, biên cảnh vốn tùy ý liền có thể giải quyết này sao lại có thể kinh động đến Hung Nô ?

Mặc dù không biết trong lòng Hách Liên Bột có chủ ý gì, Trương Tứ Phong vẫn phải tự mình đi biên quân, ai bảo gã ở gần nhất, nhưng lúc này còn có mâu thuẫn, hoặc là mang theo Bạch Vô Thương, hoặc là để nam nhân ở nhà.

Mang theo Bạch Vô Thương, dòng máu chiến đấu chảy xuôi trong nam nhân khẳng định sẽ không sợ hãi khi đối mặt chiến trường, nhưng Trương Tứ Phong sao lại có thể yên tâm đem Bạch Vô Thương đến chiến trường cơ chứ, liệu có sơ suất thì làm sao bây giờ ? Cho dù gã tin tưởng thực lực của nam nhân, cũng khó đảm bảo Hách Liên Bột đột nhiên thay đổi ý định, trên chiến trường bắt đi nam nhân thì làm sao bây giờ ?

Gã là không muốn để nam nhân đi theo, nhưng Nguyên Uyên cũng là một vấn đề, tuy rằng hiện tại Nguyên Uyên đang ở trên địa bàn của gã, nhưng cũng là không động đậy, hoặc là chưa có ra tay.

Đem nam nhân lưu lại trong nhà, chẳng phải là mỡ treo miệng mèo sao.

Thật là phải làm sao đây ? Cân nhắc hồi lâu, Trương Tứ Phong cũng phải quyết định đem Bạch Vô Thương theo.

Bên này Trương Tứ Phong còn đang lo lắng Nguyên Uyên đến tìm Bạch Vô Thương, thì Bạch Vô Thương cũng từ mình tìm đến Nguyên Uyên.

Nguyên Uyên không rời đi phủ đệ của Trương Tứ Phong, an an ổn ổn ở lại, còn hơn Trương Tứ Phong, vị hoàng đế giờ phút này không nhàn nhã giống như bên ngoài, sinh ra tại hoàng gia, chàng thủy chung cũng mang theo cá tính bá đạo cùng dục vọng chiếm đoạt, thiên hạ là của mình
, tất nhiên cảm thấy được cái gì cũng là của mình.

Khi cái gì đó của mình bị kẻ khác đoạt đi, liền trở nên dị thường nổi giận.

Chính mình không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ đến có được, chàng tình nguyện hủy diệt !

Vì thế, khi Nguyên Bạch Lệ cùng Hách Liên Bột ở bên nhau, chàng trở nên điên cuồng cùng ghen tị, chàng muốn nam nhân trở về, vừa vừa hận Nguyên Bạch Lệ vì cái gì lại yêu Hách Liên Bột, lý trí cuối cùng của chàng đã bị hủy diệt khi ở trong rừng cây, dưới ánh nắng hoàng hôn nhìn thấy tình cảnh Nguyên Bạch Lệ cùng Hách Liên Bột ôm ấp yêu nhau.

Chàng đã làm ra chuyện hối hận không thôi, đúng như Trương Tứ Phong đã nói, là chàng gián tiếp "giết chết" Nguyên Bạch Lệ, là do chàng xui khiến nam nhân thiêu hủy kho lương của Hách Liên Bột... Lúc này đây, đối mặt với Bạch Vô Thương mất trí nhớ, chàng lại phải nên làm thế nào ?

Khi chàng còn chưa nghĩ ra đáp án, nam nhân một thân áo trắng đã đừng ngoài cửa phòng chàng.

"Vô Thương ?"

"Ta có chút sự muốn cùng ngươi nói !"



Không thấy Bạch Vô Thương.

"Nguyên Uyên ! Đi ra đây ! Hắn ở nơi nào ! Ngươi giấu hắn ở đâu, mau nói cho ta biết !" Hết thảy đều đến rất đột ngột, Trương Tứ Phong muốn cùng Bạch Vô Thương trò chuyện, nam nhân đã muốn không thấy bóng dáng.

A Tuyết không thấy, quần áo thiếu đi vào món, từ sau khi rời khỏi đây, còn chưa trở về.

Mà hêt thảy chuyện này, đều phát sinh từ khi Bạch Vô Thương đến phòng Nguyên Uyên.

Nhất định là Nguyên Uyên đã giở trò quỷ, nhất định ! Nguyên Uyên muốn cướp đi Bạch Vô Thương, tên khốn kiếp !

"Rầm" một tiếng đá văng cửa phòng, nam tử nhìn thấy Nguyên Uyên trong liền không nói hai liền liền lao đến một quyề, hung hăng đánh vào mặt Nguyên Uyên : "Ngươi vì cái gì không thể buông tha hắn ! Vì cái gì ?"

Trên mặt phát đau, gương mặt Nguyên Uyên đã bị Trương Tứ Phong cuồng đánh một trận, chàng cười lớn đẩy Trương Tứ Phong ra, lau đi vết máu trên khóe môi, "Ta đã nói cho hắn biết hết, hắn chuyện gì cũng biết ! Biết ngươi là kẻ gian trá, là kẻ lừa đảo, là tên khốn kiếp ! Trương Tứ Phong, ngươi nghĩ muốn lừa hắn cả đời sao ? Ta không có được, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được...."

"Hắn đã biết ?" Trương Tứ Phong trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giấc mơ đêm qua, đã thành sự thật rồi sao ?

Nhìn nam tử trước mắt, gã cắn răng nhào lên : "Hắn đi làm sao, đi đâu."

Đối mặt với Trương Tứ Phong đang mất đi lý trí, công kích kia trở nên lộn xộn, Nguyên Uyên dễ dàng tránh lui được, phản thủ một chưởng đánh vào đối phương : "Ha ha ha... Ngươi nghĩ ràng ta có thể nói cho ngươi sao ? Hắn đi rồi, vĩnh viễn không trở về, ngươi rốt cuộc tìm không thấy hắn ! Ha ha ha !"

"Nguyên Uyên, ta giết ngươi !" Như một con báo bị thương, Trương Tứ Phong lại cùng Nguyên Uyên lao vào nhau, cuộc đánh chiến bừa bãi trở thành nơi phát tiết lửa giận cùng phiền muộn.

Không hề có chiêu thức, không chương pháp, dùng chân tay tối nguyên thủy đáh nhau, cho đến khi cả hai mệt mỏi ngã ra đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, mà lúc này hai nam tử tướng mạo vốn không tầm thường trên mặt toàn bụi đất.

"Ha ha ha...." Là khóc hay là cười, chỉ còn lại tiếng cười nhạo lẫn nhau.

"Ha ha ha.... Tên ngu ngốc nhà ngươi ! Thiên Triều có ngươi sớm muộn gì cũng bị hủy diệt !" Thở hổn hển, Trương Tứ Phong vẫn như trước dùng chân đã cạn kiệt sức đi đá Nguyên Uyên bên cạnh.

"Bị hủy thì hủy, ta từ bỏ, cái gì cũng không muốn ! Cái gì Thiên Triều, cái gì ngôi vị hoàng đế, đều cút cho ta ! Ha ha ha...." Không ngừng cười, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.

"Ngươi thật sự là người điên...."

"Trương Tứ Phong nhà ngươi thì không điên sao ?" Nguyên Uyên cãi lại.

"Ta thật muốn giết ngươi."

"Giết ta cũng tìm không thấy hắn," Nguyên Uyên từ từ nhắm hai mắt lại lẩm bẩm, "Hắn đi đâu, chẳng lẽ còn nói với ta sao ? Hắn nếu muốn trở về, tự nhiên sẽ trở về, hắn là hùng ưng trên thảo nguyên..."

Về phần Nguyên Uyên rốt cục có đem chân tướng nói cho Bạch Vô Thương hay không, cũng chỉ có trong lòng chàng biết.



"Bạch gia, chúng ta muốn đi đâu ? Vì sao không quay về ? Chủ nhân nếu lo lắng chúng ta thì làm sao bây giờ ?" Bão cát quá lớn, nữ tử áo trắng đem bản thân quấn lấy thật chẳng, chỉ còn lại một đôi mắt to tròn lộ ra ngoài.

"Chờ ta hiểu rõ một việc, tự nhiên sẽ trở về." Nam nhân đồng dạng dùng áo choàng bao lấy bản thân ngồi trên lưng ngựa, đi về phía biên cảnh.

Hắn muốn đi tìm một người, đi tìm một đáp án.

Trong đôi mắt thanh minh của nam nhân biểu lộ khó hiểu, cũng có một tia bất đắc dĩ.

"Phong, ngươi rốt cục lừa ta bao nhiêu ?" Tim cũng đau đến lợi hại.

Trong lời nói của Nguyên Uyên có bao nhiêu là thật, có bao nhiêu là giả, trên con đường hắn vừa đi qua, mới có thể biết được.

"Bạch gia, phía trước có một khách điếm !" Rốt cục thấy được một quán trọ, A Tuyết kích động nói.

Nhìn thấy khách điếm như ẩn như hiện dưới cát vàng, Bạch Vô Thương biết rốt cục bọn họ cũng có nơi dừng chân.

Hai người trụ lại khách điếm, định nghỉ tạm một ngày rồi đi vào trong thành.

Quân Hung Nô tiến quân biên cảnh, thương lữ đi lại cũng giảm bớt không ít, trong khách điếm cũng không có nhiều người, tốp năm tốp ba ngồi một ít, nhưng vẫn có bốn năm người khiến nam nhân chú ý, nhất là hắc y nam tử đưa lưng về phía hắn ngồi, trên tay áo có thêu một con bướm.

Có một tia quen thuộc, còn có một chút cảm giác nói không rõ, nhưng tuyệt đối không phải hảo cảm, Bạch Vô Thương thậm chí có chút không thích nam tử trên ống tay áo có thêu hình con bướm kia.

Đại khái là cảm giác được tầm mắt phía sau, hắc y nhìn thoáng qua phía sau, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh biến thành nghi hoặc, sau khi nhìn Bạch Vô Thương đang dùng khăn choàng bao lấy lại quay người lại.

"Hầu gia, người nọ là ai ?" Thuộc hạ ngồi cùng bàn hỏi.

"Chỉ là người qua đường thôi..." Không phải là tên đó, tên đó đã chết ! Không phải là hắn.....

Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 69 - Ác mộng sơ tỉnh


"Hắn có lẽ không thích ta, nhưng tuyệt đối không phải là ngươi."

"Hắn đối với ngươi rốt cục có tình cảm gì, ngươi trong lòng rõ ràng, cần gì phải lừa mình dối người ?"

Câu nói này, Trương Tứ Phong gã làm sao có thể nghe vào, làm như gió bên tai, chính là, lúc này lại quanh quẩn trong lòng thật lâu chưa tán đi, thật sâu khiến nam tử phức tạp.

Sự xuất hiện đột ngột của Nguyên Uyên khiến cho gã trở tay không kịp, vô luận là Hách Liên Bột hay là những người khác đều nhất nhất xuất hiện, sự thật này Trương Tứ Phong không muốn nhìn đến, cho dù gã hiện tại có thể hoàn toàn thoát khỏi những kẻ yêu nam nhân, chính là đến lúc cuối cùng Bạch Vô Thương muốn rời khỏi gã, gã nên làm cái gì bây giờ ?


Gã không thể mất đi nam nhân, gã sẽ điên mất.

Nhưng là không có biện pháp đem Bạch Vô Thương nhốt lại như trước, nếu nói cảm xúc từ trước với nam nhân chỉ là thuần túy muốn chiếm đoạt, muốn chinh phục, kia trải qua thống khổ sinh ly tử biệt, dục vọng đao phong lạnh lùng sắc bén cuối cùng đã mài dũa thành tình yêu say đắm ôn nhu.

Muốn tốt cho hắn, muốn bổ khuyết lấy sự trống rỗng thật lớn trong tâm hồn.

Nam tử trong gió đem băng hàn xuất thần thực lâu, mờ mị đi về phòng, theo thói quen đẩy cửa đi vào, nhưng đẩy không ra, người ở bên trong đã muốn khóa cửa.

Bên môi nhếch lên nụ cười khổ sủng nịch, đại khái gã lại làm chuyện gì sai, Bạch Vô Thương nhốt gã ở bên ngoài.

Nếu là lúc trước, gã sẽ ở ngoài cửa nói lời ngon tiếng ngọt vài câu, chờ nam nhân bên trong lãnh nghiêm mặt mở cửa cho gã, sau lại như bình thường bò lê.

Bạch Vô Thương nhưng cũng sẽ không thật sự tức giận.

Chính là lúc này đây, sau vài lần đẩy cửa không ra, Trương Tứ Phong không giống như lúc trước cùng nam nhân ngoạn trò chơi cường điệu, mà có chút suy sụp tựa lưng ngoài cửa.

Gió đêm rét lạnh, phất lên vài sợi tóc, ngẫu nhiên lộ ra vài sợi ngân phát.

Trương Tứ Phong mỗi khi nhìn thấy mái tóc bạc của Bạch Vô Thương thường đau lòng không thôi, liền quên mất bản thân mới hơn hai mươi tuổi nhưng cũng có tóc bạc, khi gã tra tấn nam nhân chưa từng không phải tra tấn bản thân mình đâu ? Vươn lên sinh tồn trong quyền lực, có thể đi đến lúc này, gã trả giá cũng không ít.

"Phong, ngươi ở bên ngoài sao ?" Trong phòng truyền đến thanh âm mềm nhẹ của nam nhân truyền từ trong phòng.

Trương Tứ Phong "ừm" một tiếng, vừa đứng lên, vừa hít một hơi thật sâu rồi cười nói : "Sao còn chưa ngủ ?"

Cửa "kẽo kẹt" mở ra, nam nhân mặc áo đơn đứng bên trong cánh cửa nhìn thấy Trương Tứ Phong, hắn hôm nay chỉ có chút giận Trương Tứ Phong ngày ngày quản hắn, cũng giống như trước đây khóa cửa lại, cũng không thật sự giận cái gì, nhưng ngủ ở trên giường trằn trọc, như thế nào cũng không thấy tiếng gõ cửa của Trương Tứ Phong.

Thật vất vả nghe được tiếng đẩy cửa, vây mà sau hai hạ, chờ mãi cũng không còn kiên nhẫn tự mình đi ra.

"Trời rét, mặc như vậy lạnh thì sao." Nam tử tiến lên cởi áo khóac của mình phù lên thân nam nhân.

Bạch Vô Thương nhìn tấm áo khoác vẫn còn hơi ấm mà nam tử mặc lên người mình, lại nhìn Trương Tứ Phong nói : "Ngươi ở bên ngoài thì không biêt lạnh." Thân thủ nắm lấy tay nam tử, bàn tay lạnh đến tận xương chảy vào trong thân thể.

Trương Tứ Phong vội vàng rụt tay về, nhíu mày nói : "Thân thể ta lạnh."

Nam nhân không nói gì, chỉ ôm lấy tay Trương Tứ Phong cái gì cũng không nói, kéo nam tử đi vào, Trương Tứ Phong nghĩ muốn rút tay về, Bạch Vô Thương rõ ràng lại hai tay ôm lấy không buông, cho đến khi đem người đẩy về phía cái giường ấm áp, bản thân cũng đi theo nằm lên.

"Ngủ, hoặc ra ngoài." Nam nhân chân đáp lên trên người Trương Tứ Phong, gắt gao nhắm mắt lại.

Bên ngoài gió rất lạnh, Trương Tứ Phong trên người không có lấy một độ ấm, gã thậm chí có thể cảm giác được khi Bạch Vô Thương đang ôm mình, bàn chân vì hàn khí mà khẽ run rẩy.

Nam nhân sợ lạnh, cũng là bệnh cũ lúc trước lưu lại.

"Vô Thương, ta trên người lạnh, đừng kéo, được không ?"

Nam nhân không có trả lời, chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ, Trương Tứ Phong nghĩ muốn đem người bên cạnh đẩy ra, để Bạch Vô Thương đừng đến gần mình, nhưng nam nhân chính là gắt gao ôm lấy không buông, thật lâu mới nói : "Ngủ đi !"

Bắt đầu từ khi nào, nam nhân này cũng vui vẻ quan tâm mình, mà chẳng bao lâu sau, quan tâm của nam nhân với gã mà nói quả thực là hy vọng xa vời không cách nào thực hiện.

Vô Thương à, bây giờ ngươi tốt với ta như vậy, nếu có một ngày ngươi biết được chuyện lúc trước, ngươi có thể đối tốt với ta sao ?

Nhiệt độ cơ thể nam nhân dần dần xua tan đi băng hàn trên người Trương Tứ Phong, giống như chiếc lưới đầy hương thơm mềm mại, đem nam tử quấn vào trong, vĩnh viễn... giống như nằm trong lồng ngực của mẫu thân, nhưng lại thêm phần yêu say đắm.

"Ngươi có thể lừa hắn nhất thời, nhưng chung quy là không giấu được hắn, hắn sẽ càng hận ngươi..."

Lời nói của Nguyên Uyên giống như lời của ác ma đi vào trong giấc mơ của nam tử, một lần lại một lần tra tấn nam tử vốn đã ngủ rất say.

Ngực giống như bị người đâm mạnh vào đau đớn không thôi, không thể hô hấp, mở mắt ra, nhìn đến đôi mắt tràn ngập hận ý mà lạnh lùng của nam nhân.

"Trương Tứ Phong, ngươi cho là ngươi có thể lừa ta sao !" Trâm cài tóc lạnh như bằng từ trong đôi tay của nam nhân sáp nhập vào ngực gã, giống như lúc trước... Không được... đừng rời khỏi ta... ta không muốn lừa ngươi, Vô Thương à, ta không muốn lừa ngươi.


"A...." Bừng tỉnh, trên người đầy mồ hôi lạnh, là mơ, một cơn ác mộng lại có thể chân thật như thế.

Trương Tứ Phong hít vào một hơi thật sâu, nhìn lại bên cạnh đã không thấy bóng dáng Bạch Vô Thương, trái tim lập tức nhảy lên.

"Vô Thương... Vô Thương..." Nam tử tập tễnh lăn xuống giường, bối rối tìm kiếm thân ảnh nam nhân trong bóng đêm.

Hắn đi đâu rồi ? Đi đâu vậy !

Không cần rời đi ta... Vô Thương, trở về đi...

"Phong, ta ở trong này." Giơ ngọn đèn dầu lên, nam nhân khoác áo khoác từ phòng bên bước nhanh đi ra, Trương Tứ Phong thấy người lập tức ôm gắt gao vào trong lồng ngực.

Lãnh hương cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc khiến cho trái tim treo cao của gã dần dần bình tĩnh lại, chỉ có đem người ôm vào trong ngực mới là thật.

"Ngươi đi đâu vậy !" Trong thanh âm của nam tự lộ ra sự run rẩy sau cơn ác mộng.

"Khát nước, đứng lên uống nước." Đặt ánh nến một bên, Bạch Vô Thương cười đùa trấn an nói, "Ta bất quá chỉ đi một chốc, ngươi sao lại gấp như vậy, giống như ta không trở lại."

"Ừm." Trương Tứ Phong chỉ gắt gao ôm, sợ rằng ngay sau đó sẽ biến mất.

Cho đến khi hai người trở lại giường, Trương Tứ Phong vẫn như cũ không buông nam nhân, gắt gao ôm lấy thắt lưng, mà tựa hồ chỉ có nhiệt độ cơ thể của Bạch Vô Thương, gã mới có thể an ổn ngủ.

Trương Tứ Phong ngủ, Bạch Vô Thương lại ngủ không được.

Nam nhân tinh tế quan sát ngũ quan yêu dị mà tinh xảo của nam tử, như thế nào cũng không hiểu vì cái gì một người xinh đẹp hơn cả nữ nhân lại yêu quý mình đến vậy.

Bạch Vô Thương hắn bất quá chỉ là một lão nam nhân, trên đời này người đẹp hơn hắn trăm lần vạn lần có rất nhiều.

Tuy biết rằng Trương Tứ Phong luôn coi trọng hắn, nhưng phản ứng hôm nay cũng có vẻ quá mức.

Hết thảy, hình như bắt đầu từ lúc Nguyên Uyên xuất hiện.

Tổng cảm thấy được hắn giấu diếm việc gì.

Có lẽ ngày mai, nên đi tìm Nguyên Uyên......



Đọc thêm!