Thứ Năm, 22 tháng 4, 2010

Thùy ngôn vô dụng chương 26

Vô Dụng cùng Thu vẫn mỗi ngày giờ Tuất gặp nhau, sau đó dần dần, kháng cự nho nhỏ không tự giác bắt đầu biến mất, tựa hồ lại nhớ tới cảm giác cùng Thu ở cạnh nhau.

Vô Dụng trên đường quay về Thu Thủy điện nghe thấy tiếng cãi vã của trẻ con, thanh âm ở phía trước cách đó không xa, lại gần một chút là có thể nhìn đến hai đứa nhóc đang tranh chấp.

Một người là Cơ Chi Duyến, còn có một cô bé khoảng bằng tuổi chưa từng thấy qua, không giống như công chúa trong cung.

Cô bé kia bộ dạng hình như rất lợi hại, Cơ Chi Duyến cãi đến mặt tai đỏ hồng.

Vô Dụng dừng lại nghe ngóng, sau đó nhịn không được cười rộ lên.

Cơ Chi Duyến nói : "Thất ca là tốt nhất !"

Cô bé kia nói : " Nói bậy, Thái tử địên hạ mới lợi hại ! Vừa đẹp trai, vừa tài hoa !"

"Thất ca trước kia còn hát cho ta nghe !"

"Vậy thì sao ? Ngươi xem Thái tử điện hạ nhất cử nhất động đều tao nhã cao quý, Thất ca kia của ngươi chắc chắn kém hơn nhiều !"

"Ngươi chưa từng thấy qua Thất ca, ngươi thế nào lại biết kém hơn ? Thất ca ta rất xinh đẹp ! So với ngươi xinh đẹp hơn !"

"Mặc kệ mặc kệ ! Thái tử điện hạ mới là tốt nhất ! Ai so đều kém !"

.......................


Vô Dụng nhìn thấy trước mắt hai đứa bé vừa cãi vã nhiệt liệt, có chút bất đắc dĩ.

Nó vốn nghĩ, dù sao quay về Thu Thủy điện phải đi qua đường đó.... Nhưng đối tượng đàm luận giờ lại xuất hiện, hình như không được tốt lắm......

Hay là chịu khó đi đường xa.

Nghĩ như vậy, hắn định xoay người rời đi, lại bị cặp mắt sắc lẻm của Cơ Chi Duyến phát hiện.

"Thất ca !" Cơ Chi Duyến nhanh như tên bắn chạy lại, Vô Dụng gặp hắn, bất đắc dĩ cười cười.

"Đứng ở chỗ này làm gì ? Vị tiểu khách nhân kia là ai thế ?" Vô Dụng nói xong hướng cô bé kia cười cười, nữ hài tử sửng sốt một chút. Sau đó mặt lập tức trở nên đỏ bừng.

Đại khái chắc làm cảm thấy bị đương sự nghe được những lời nó kia, có chút ngượng ngùng. Vô Dụng nghĩ thầm, lại hướng về phía nó lộ ra nụ cười trấn an.

"Ta đang muốn đi tìm Thất ca, nó..." Cơ Chi Duyến hướng cô bé làm mặt quỷ, "Nó là con của cậu ta, hôm nay vào cung dạo chơi, cứ đi theo ta làm cái đuôi ...."

Nữ hài tử đỏ mặt, giận nói : "Ai thèm đi theo ngươi, nếu không vì mẹ muốn ta với ngươi ra ngoài chơi, ta cũng không muốn đi theo ngươi đâu !"

Cơ Chi Duyến hất đầu hừ một tiếng, cô gái nghiến răng nghiến lợi.

Vô Dụng cười nói : "Vậy cùng đi Thu Thủy địên ?"

"Không cần đâu," Cơ Chi Duyến làm nũng nói, "Không cần mang nó theo ~ Dù sao nó cũng không thích Thất ca, cho nó tự đi chơi là được rồi~"

"Ai nói ta không thích Thất điện hạ ?" Cô bé vội la lên. "Ta muốn đi !"

"Người vừa nói thế nào mà giờ không nhận !"

Vô Dụng vỗ nhẹ cái nón của Cơ Chi Duyến, cười nói : "Con trai phải nhường con gái, mọi người cùng đi nào."

Cô bé đắc ý nhìn Cơ Chi Duyến liếc mắt một cái, sau đó giữ chặt tay Vô Dụng bước đi.

Vì vậy bây giờ, Cơ Chi Duyến lại đổi thành kẻ phải cắn răng.

Vô Dụng đem hai người đến cái bàn đá ngoài Đình Viện, lại đi vào bếp mang chút điểm tâm và trà.

Vô Dụng kỳ thật không biết xử sự thế nào với trẻ con, Cơ Chi Duyến từ trước tới nay, luôn cằn nhằn liên miên, mình ở bên lẳng lặng nghe.

Không giống hiện tại, hai đứa trẻ giống như đang đối đầu nhìn chằm chằm vào mình, làm cho người ta cảm thấy có chút không tự nhiên.

Vô Dụng ho một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Con mắt của cô bé vòng co chuyển, nói : "Thất điện hạ cũng hát cho ta nghe đi, không thể bất công chỉ hát cho Thập nhị."

"Ê, nhà ngươi !" Cơ Chi Duyến bất mãn nói, "Rõ ràng là lúc đầu còn khinh thường Thất ca ! Thất ca, không cần hát cho nó nghe !"

"Ta không có khinh thường Thất điện hạ," Cô bé miệng lưỡi giảo hoạt uống một ngụm trà, nói, "Lời này là do ngươi nói"

Vô Dụng không để ý tới hai kẻ đang mắt dao mày chém, nó thoáng trầm mặc, nói : "....Ta không nhớ lời để ca, nhưng nhìn các ngươi, làm cho ta nghĩ đến một bài...có chút buồn.... hình như không được phù hợp..."

"Không sao cả, Thất điện hạ," Cô gái vẻ mặt chờ mong nói, "Hát cho ta nghe đi, dù sao ta cùng tên kia..." Cô bé hướng Cơ Chi Duyến lộ ra ánh mắt khinh bỉ, "Ở chung cũng chẳng vui vẻ gì."

Vô Dụng nở nụ cười, nói : "Ta đây hát, là bài tình ca."

Nó khẽ cất giọng, sau đó mở miệng hát lên.

Hồi ức tượng cá thuyết thư đích nhân

Dụng sung mãn hương âm đích khẩu vẫn

Khiêu quá thủy khanh nhiễu quá tiểu thôn

Đẳng tương ngộ đích duyến phân

Nhĩ dụng nê ba niết nhất tọa thành

Thuyết tương lai yếu thú ngã quá môn

Chuyển đa thiểu thân quá kỉ thứ môn

Hư trịch thanh xuân

Tiểu tiểu đích thệ ngôn hoàn bất ổn

Tiểu tiểu đích lệ thủy hoàn tại xanh

Trĩ nộn đích thần tại thuyết li phân

Ngã đích tâm lí tòng thử trụ liễu nhất cá nhân

Tằng kinh mô dạng tiểu tiểu đích ngã môn

Na niên nhĩ bàn tiểu tiểu đích bản đắng

Vi hí nhập mê ngã dã nhất lộ cân

Ngã tại hoa na cá cố sự lí đích nhân

Nhĩ thị bất năng khuyết thiểu đích bộ phân

Nhĩ tại thụ hạ tiểu tiểu đích đả truân

Tiểu tiểu đích ngã sỏa sỏa đẳng
.....................
Buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời như biết lựa người mà chiếu vào cơn ấm áp dào dạt, gió lặng lẽ thổi qua, vì hai đứa trẻ ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu được ưu thương.

Vô Dụng quay đầu, thấy Y dựa vào tay vịn, trên mặt lộ chút vẻ mờ mịt và bi thương, lẳng lặng nhìn qua đây.

Vô Dụng đứa lên, ánh mặt trời có chút chói mắt, nó đưa tay lên, để trước trán để chắn cản chắn.

Cơ Chi Duyến nhìn thấy dáng người của Vô Dụng và Y, không biết làm sao. Cô bé kia bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo Cơ Chi Duyến rời đi Thu Thủy Điện.

Y từng bước đi về phía Vô Dụng, Vô Dụng buôn tay, yên lặng nhìn nàng.

"Bài ca vừa rồi," Y mở miệng nói, "Hát lại một lần nữa đi."

Vô Dụng cúi đầu, trong lòng nổi lên nỗi đau đớn. Sau đó, nó nhẹ nhàng, lại hát lần nữa.

"...Hát một lần nữa đi...."

Y thỉnh cầu, Vô Dụng đem ca khúc nhớ lại nỗi ưu sầu của bài hát, lại hát. Cũng không biết đã hát bao nhiêu lần, Vô Dụng dừng lại, ngẩng đầu, thấy Y cắn môi khóc không thành tiếng.

Vô Dụng đứng đó không nhúc nhích, lại có chút mờ mịt.

Y bỗng những mở miệng hát gì đó, bởi vì khóc, nên ca từ bị đứt quãng, mang theo vẻ thê lương thống thiết.

Vô DỤng do dự bước về phía trước, cuối cùng đem Y nhẹ nhàng kéo vào lòng.

Nó muốn an ủi nàng đừng khó, nhưng không biết mở miệng thế nào, vì thê đành học Thu từng an ủi mình, đem cằm nhẹ nhàng để trên tóc Y.

Lúc Thu làm vậy, mình sẽ cảm thấy tịch mịch rơi vào khoảng không, từng chút từng chút nguôi ngoai, cuối cùng chỉ để lại cái ấm áp đầy vẻ an tâm của kẻ khác.

Hy vọng Y, lúc này đâu, cũng có thể không cần bi thương đến vậy.

".....Nếu có thể thì hãy hận đi, hay vẫn yêu đi...."

Y ở trong lòng ngực Vô Dụng nói : ".......Nếu chỉ có thể yêu hay hận...."

"..............Thật là tốt biết bao nhiêu...."

Chỉ có đôi câu vài lơi, Vô Dụng không hiểu được Y rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đã từng trải qua cái gì. Nhưng nó biết, Y hiện tại rất khổ sở, khổ sở đến mức làm cho mình không biết phải làm sao.

Nó từng chút vỗ nhẹ lưng của Y, có chút do dự nhỏ giọng nói : "..........Chúng ta rời đi......."

".....Chúng ta cùng nhau rời đi, đến nơi ít người đi, nơi không làm cho nàng khổ sở...."

"....... Cùng nhau rời bỏ nơi này đi, được không....."

"..... Van cầu ngươi," Thanh âm của Y mang theo vẻ nồng đậm, bởi vì khóc nên ngữ điệu lúc cao lúc thúc "......Van ngươi, mang ta rời đi............."



Đế vương lẳng lặng nghe ảnh vệ báo cáo, đưa tay đặt trên bàn, không có ra tiếng.

Ảnh vệ đứng ở một bên, đã muốn một thân đầy mồ hôi lạnh. Mà đế vương như trước không hề hay biết, toát ra hàn khí làm cho kẻ khác sợ hãi.

"Cút !" Đế vương bỗng nhiên hét lên một tiếng, ảnh vệ sợ hãi, sau đó lập tức như trút được gánh nặng xoay người rời đi.

Đế vương đứng lên, tay rời khỏi chiếc bàn bằng gỗ tử đàn nặng trịch, bàn gỗ ầm ầm ngã xuống đất, nứt ra thành từng mảnh nhỏ.

"Tử Ngọc," Đế vương nhìn qua một mảnh gỗ, mở miệng ra lệnh, "Đem Tô chiêu nghi lại đây, nhớ kỹ, không cần kinh động bất kỳ ai."


1 nhận xét:

  1. Bài hát Tiểu Thất hát cho Tô Y nghe là Tiểu Tiểu của Dung Tổ Nhi
    http://music2.tamtay.vn/play/194931/Tieu-tieu-Dung-To-Nhi.html
    Và đây là bản tạm dịch:

    Kí ức giống như một người kể chuyện
    Lấp đầy với những lời kể dịu dàng
    Nhảy qua vũng nước, đạp xe qua ngôi làng nhỏ
    Mong chờ cuộc gặp gỡ của số phận

    Anh dùng đất sét xây lên thành phố mộng mơ
    Anh nói, tương lai sẽ lấy em làm vợ
    Đã bao nhiêu lượt, đã bao nhiêu lần, em đi qua cánh cửa nhỏ,
    … và lỡ mất tuổi xuân

    Lời hứa nho nhỏ ngày đó đã không thể thành hiện thực
    Giọt lệ nho nhỏ vẫn giữ trong lòng
    Đôi môi trẻ con mềm nhẹ nói lời tạm biệt

    Từ khi, có một người đặc biệt hiện diện trong trái tim
    Một con người nho nhỏ từ quá khứ
    Nhớ thời gian, anh rời đi hàng rào gỗ
    Như trò chơi đuổi bắt, em đã bị mê hoặc, và chạy theo anh từ khi nào

    Em vẫn mong chờ người trong câu truyện cũ
    Anh là một phần rất quan trọng
    Dưới tàng cây, anh trao một dấu hiệu nhỏ
    Để lại em say đắm chờ đợi

    Kí ức như một người kể chuyện cổ tích
    Lấp đầy bằng lời nói dịu dàng
    Nhảy qua vũng nước trước nhà, đạp xe vòng quanh ngôi làng nhỏ
    Chờ đợi cuộc gặp mặt của định mênh

    Anh dùng đất sét xây lên thành phố mộng mơ
    Anh nói, tương lai anh sẽ lấy em làm vợ
    Đã bao nhiêu lượt, đã bao nhiêu lần, em đi qua cánh cửa nhỏ đó…
    … và để lỡ mất tuổi thanh xuân

    Cảm xúc nho nhỏ này cứ lan tỏa lặng lẽ
    Khoảng cách nho nhỏ này cứ chia rẽ tình yêu
    Và, con người nho nhỏ ấy, vẫn chưa kịp trao một nụ hôn

    Từ khi, có một người đặc biệt hiện diện trong trái tim
    Một con người nho nhỏ từ quá khứ
    Nhớ thời gian, anh rời đi hàng rào gỗ
    Như trò chơi đuổi bắt, em đã bị mê hoặc, và chạy theo anh từ khi nào

    Em vẫn mong chờ người trong câu truyện cũ
    Anh là một phần rất quan trọng
    Dưới tàng cây, anh trao một dấu hiệu nhỏ
    Để lại em say đắm chờ đợi

    Từ khi, có một người đặc biệt hiện diện trong trái tim
    Một con người nho nhỏ từ quá khứ
    Thời gian đó, chạy theo một người, nghe kể câu chuyện tình yêu
    Hàm răng khuyết của anh, phát âm còn không đúng…

    Em vẫn mãi chờ đợi người trong câu chuyện cổ
    Và anh là một phần không thể thiếu
    Đôi tay nho nhỏ nắm giữ một con người nho nhỏ
    Bảo vệ một tình yêu nho nhỏ đến mãi mãi

    (Dịch từ bản tiếng Anh - tặng kimleleenglish)

    Trả lờiXóa