Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 18



“James. Là James,” tiếng thì thầm lại vang lên.

“Mười sáu năm rồi tao chưa từng gặp lại cậu ta !”

“Cậu ta làm gì ở đây ? Tao tưởng cậu ấy đã chết ?”

“Mày vẫn nghe chuyện như thế về cậu ta hả ?”

Tiếng thì thầm dội lên từ mọi góc phòng khi Riddle dẫn em đi đến chiếc bàn ở giữa. Mọi người quay nhìn em, nhưng nhanh chóng xoay đi khi em nhìn lại. Nhóm người mà em hướng đến ban nãy đã chuyển đến một cái bàn đằng sau. Một tên nhanh chóng đưa em chiếc ghế trước khi rời đi, Harry đáp trả bằng tiếng “cảm ơn”. Vì một lý do nào đó, tên đó chỉ chớp mắt và gật gật đầu trước khi bỏ chạy. Riddle chắt lưỡi cười.



“Giờ thì, không cần phải sợ,” hắn nhếch môi nói với mọi người khi quay trở lại bàn của mình. Harry đứng bên cạnh hắn, nhíu mày nhìn họ. “Để tao giới thiệu với chúng mày ngài Harry Potter đây, con trai thân ái của James yêu quý của chúng ta.”

Một sự im lặng khác lại trỗi dậy trong đám đông. Một vài tiếng thở dốc vang lên trước khi tiếng thầm thì lại xâm lấn.

“Nó nhìn giống y như cậu ấy !”

“Có hơi nhỏ hơn. Mắc xanh biếc, chắc vậy…. không biết cô gái tội nghiệp đó là ai ?” một tên trông lớn tuổi hơn nói. Ai đó đánh vào đầu gã và bảo gã im đi trước khi nhanh chóng nhìn hối lỗi với Harry, rõ ràng là vì sợ.

Họ quen ba mình ? Harry nghĩ, choáng váng. Không thể nào, không thể. Ba em sẽ không bao giờ có quan hệ với người thấp kém như họ. Không bao giờ. James là một người đàn ông trung thực, có giáo dục. Một người cha và một người chồng trong giấc mơ của nhiều người. Ít nhất là cho đến năm trước.

Nhưng họ thầm thì như thể họ là bạn của James….

Không, không thể nào là bạn được. Đồng bọn ? Một nhóm những kẻ vô gia cư mà ba em chỉ tình cờ xui xẻo gặp phải khi đi du lịch chăng ? Harry khẽ lắc đầu – em chẳng thể tìm được từ ngữ chính xác về chuyện này, nhưng rõ ràng không phải là bạn cũng chẳng phải là đồng bọn. Những kẻ này là những tên tội phạm khét tiếng.

“Ngồi xuống đi,” Riddle ra lệnh khi chỉ về cái ghế mà tên kia đưa cho Harry. Run rẩy, em ngồi xuống đối diện Riddle, kẻ đang cười một nụ cười mà người ta hoàn toàn có thể lầm lẫn là thân thiện, nếu như Harry không nhìn vào mắt hắn.

Màu nâu nhạt, đầy vết đỏ hằn học và chán ghét, hoặc thứ gì đó mà Harru không diễn tả nổi. Em tránh khỏi cặp mắt đó và thay vì vậy tập trung vào bàn tay của Riddle, đang xếp trước mặt em như một cử chỉ của dân kinh doanh.

Mọi người vẫn nhìn vào bên đây.

“Cứ vui chơi đi,” Riddle ra lệnh, “Tao và ngài Potter có vài thứ cần giải quyết.” Từng người, họ quay đi khỏi Harry và Riddle. Tiếng rì rầm lại vang lên, trong khi tiếng động nho nhỏ tại cửa trước khiến em nhớ đến con heo đang la hét. Chuyện đó cũng chẳng mang đến sự chú ý nào từ đám đông.

Quai hàm của Harry nghiến chặt tại cái màn biểu diễn man rợ này khi có hai kẻ reo hò. Em quay lại với Riddle, quyết định khóa tiếng con vật la hét đi và tập trung vào điều quan trọng nhất lúc này.

“Tôi biết là ba tôi vẫn còn nợ ông năm ngàn, và giờ là tôi,” em bắt đầu bằng một giọng thì thầm. Nụ cười của Riddle mở rộng, chứng tỏ là vẫn đang nghe Harry nói. “Tôi sẽ đưa cho ông sau khi được thấy bạn tôi.”

“Bạn cậu không có ở đây,” Riddle trả lời bằng chất giọng thẳng thắn, trước khi nhấp một ngụm rượu. Harry nhấp nháy mắt và nhìn hắn trước khi gương mặt em chuyển sang cau có.

“Tôi sẽ không đưa cho ông bất kỳ thứ gì cho tới khi tôi gặp họ,” cậu bé ương bướng nói.

Riddle chỉ khục khịch cười đặt ly rượu xuống, đầu quay nhìn con heo đang rên la, thứ đang thu hút sự chú ý của đám đông. “Tôi có thể thề trên danh dự là tất cả bạn bè em được ăn uống và đối xử đàng hoàng. Vâng, kể cả nhóc da đen.”

“Danh dự ?” Harry đốp lại. “Danh dự cái gì ?”

“Danh dự của một tên cướp.”

“Trộm cướp chẳng có danh dự đâu. Đó chính là thứ đầu tiên khiến người ta làm trộm cướp,” em gắt gỏng, trừng mắt nhìn Riddle.

“Ô, ngài Potter à, cậu nên biết,” hắn bình tĩnh nói. “Những vết sẹo này, chúng chẳng nhắc nhở về một cuộc cự lộn giữa bạn bè đâu hử ? À, còn đôi mắt thâm đen đó. Tôi chỉ có thấy lý do duy nhất tại sao cậu lại bị như thế này.”

“Tôi bị làm sao cũng không phải là việc của ông. Tôi có tiền và tôi muốn bạn tôi,” Harry nói lớn.

“Cậu có năm ngàn trên người sao ?” Riddle hỏi với một chân mày nhướng lên khi lấy ra một bao thuốc lá từ túi áo. Hắn nhanh chóng châm một điếu và rít lấy. Làn khói xám phà ra từ miệng hắn. “Trông cậu đâu giống như có năm ngàn trên người.”

“Xem này Riddle, tôi có tiền , và việc tôi giấu ở đâu và làm thế nào chẳng phải là vấn đề. Vấn đề là tôi đã có và ông phải giữ lời hứa. Ông đã hứa sẽ trả bạn lại cho tôi,” Harry nói, hít một hơi thật sâu để bình ổn bản thân.

“Và tôi đã làm thế. Cậu sẽ được gặp lại bạn mình.”

“Còn sống.”

“Còn sống cả.”

Em hít một hơi thật sâu. “Vậy, bọn họ ở đâu ?”

“Một nơi an toàn.”

Em nắm chặt cạnh bàn khi sự thất vọng dâng lên mình. Chẳng có tác dụng gì. Từ chuyện này cho thấy, Riddle rõ ràng là sẽ không trả bạn em lại. Thật ngu; James từng bảo em rằng Riddle sẽ làm bất kỳ chuyện gì để đòi lại tiền từ con nợ. Nhưng những tên tội phạm không phải là kẻ trung thực.

“Đừng bày trò với tôi,” em nạt, không biết phải nói gì khác.

“Tôi sẽ nói với cậu nơi họ ở sau khi thấy được tiền.”

“Sao tôi phải tin ông chứ, sát nhân ? Với tất cả những gì tôi biết, họ chắc đã chết rồi.”

Riddle lại khùng khục cười. “Danh dự của một tên cướp, cậu Potter à.”

“Tôi không có thời gian cho chuyện này, ông Riddle,” Harry lại thử. “Tôi có tiền và ông có bạn tôi. Hãy giải quyết chuyện này và trả họ lại cho tôi.”

“Cậu có vẻ chẳng phải là một người kiên nhẫn nhỉ, ngài Potter ? Tôi nghĩ cậu phải như thế mới đúng, vì ba cậu là một kẻ rất kiên nhẫn,” Riddle nói, giọng chợt biến lạnh khi nhắc đến James.

Cậu bé cứng người. “Đừng có nói về ông ấy.”

“Jame là một cậu bé rất kiên nhẫn và rất lịch lãm, kể từ ngày tôi gặp cậu ta, trừ vài việc xô xát không may,” Riddle nói với một nụ cười.

Theo bản năng, Harry bật dậy và trừng mắt nhìn hắn đầy nộ hỏa. Vì một lý do gì đó, việc nhắc đến tên ba em từ miệng Riddle chỉ khiến em ngứa ngáy. “Tôi muốn thấy bạn tôi.”

“Bình tĩnh nào.” Câu nói như ra lệnh.

Mọi người trong phòng lại nhìn qua họ khi Harry và Riddle đối mặt nhau. Trông qua vai Riddle, Harry cũng có thể nhìn thấy Draco vẫn đang dõi theo toàn bộ. Đầu của Malfoy khẽ lắc, như thể hỏi em rằng em đang làm gì thế, gây nhiều sự chú ý đến vậy.

Harry mặc kệ cử chỉ đó khi mắt em chuyển trở về phía Riddle. Em nghĩ về món nợ, và máu thì sôi lên. Em nghĩ về ba, người bỏ lại món nợ đó cho em, và một cơn thịnh nộ dang lên trong em như một cơn bão bất ngờ. Em nghĩ về quy tắc ngu ngốc của Riddle và mối quan hệ hoàn toàn có khả năng giữa ba em với một đám điên khùng.

Đều là lỗi của James.

“Ngồi xuống, ngài Potter,” Riddle quát.

“Không.”

Đám đông trở nên hoàn toàn tĩnh lặng khi Harry phản đối mệnh lệnh của Riddle.

“Ba cậu cũng không phải là thật sự nghe lời. Truyền lại cho thằng con.” Kẻ lớn tuổi hơn mỉa mai. Mắt Harry nheo lại. “Lupin, Greyback, trói thằng nhóc lại.”

Hai tên kia bất chợt đứng lên. Harry quay lại và trừng mắt nhìn chúng, cơn giận ngập tràn. Chúng lập tức tái nhợt đi, như thể nhớ lại cái gì đó, trước khi xoay qua Riddle vẫn đang đứng và trao cho chúng cái nhìn nguy hiểm, mà so ra, ánh mắt của Harry giống như là một nụ cười hạnh phúc.

Nhưng, chúng vẫn không nghe lệnh thủ lĩnh, nhìn lại Harry. Cuối cùng chúng ngồi xuống, môi mím chặt và mặt còn tái nhợt hơn trước.

Chúng không phải là kẻ duy nhất như thế. Từ những gì Harry có thể thấy, một nửa trong phòng tái nhợt y như Lupin và Greyback. Tất cả bọn họ quay mặt đi ngay khi ánh mắt Harry đảo qua họ, cố gắng tìm hiểu xem có gì đó không đúng. Cái cách mà chúng quay đi cũng làm em tức giận.

“Tôi thấy rằng lời nguyền của James ếm lên tụi bây vẫn chưa tan hết đâu hả,” Riddle nói với đám người của mình.

“Lời nguyền ?” Harry bật cười. “Tất cả các người đều điên hết rồi ! Khùng rồi ! Đây là thứ xung quanh ba tôi sao ?”

Ba của cậu….” từ ‘ba’ bị quát to. Nó khiến Harry nghĩ đến một con hổ đang cau có. Harry quay trở lại nhìn Riddle.

“Ba tôi chẳng liên quan gì đến các người hết, trừ chuyện ông là chủ nợ. Ba tôi không bao giờ dây mơ rễ má gì với loại người như các người. Đồng bóng, tội phạm, điên khùng tới mất trí !” Harry lên khi em nghĩ về con heo đang rên rỉ. Ngay sau đó em đã hối hận vì những gì mình nói. Những tên này sẽ xẻo thịt em thành thịt chuột mất !

Nhưng chẳng ai đến gần em cả.

“Cậu hình như chẳng biết gì về ba cậu cả, thưa cậu Potter,” Riddle nói, băng giá hơn bao giờ hết. “Đồng bóng ? Tội phạm ? Điên khùng tới mất trí ? Vâng, cậu có thể gọi chúng tôi như thế.”

Một sự im lặng trỗi dậy.

“Ừ, các người là thế mà,” Harry nói.

“Chắc cậu cũng nghe mấy câu chuyện về tôi, phải không, Potter ?”

Câu bé đứng thẳng lưng. “Ông rất có tiếng tăm mà lại.”

“Một thằng tội phạm khét tiếng, đúng không ? Một gã đàn ông điên khùng và đồng bóng mất trí vì tiền. Ừ, tội biết mọi chuyện cứ bàn tán về tôi,” Tom âm sầm nói. “Nhưng đoán xem nào ? James lại có cả ba thứ đó, còn hơn bất kì ai trong số chúng tôi.”

“Ông đang nói cái khốn gì thế hả ?” Harry quát lên, bất ngờ vì bản thân dùng những từ ngữ đó.

“Mày chẳng biết gì về cậu ta cả !” Riddle hét lên. “Mày chẳng biết gì về việc cậu ta từng làm đâu ! Vậy thì mày lấy quyền gì mà gọi tất cả chúng tao như thế, gọi tao như thế, khi mà cha mày là thằng tệ nhất… từ nào mà mày dùng ấy ? Điên…. Hơn tất cả mọi người ở căn phòng này nhiều ?!”

Harry lắc lắc đầu trong cơn giận và khó tin. Tên điên này đang đùa ai chứ ? Ba em không có điên. Ba James không như thế. “Đúng là một câu nói láo buồn cười,” em bật cười nói.

Đôi mắt Riddle nheo lại khi nghe tiếng cười đó. “Sao mày gọi đó là nói láo ? Mày chẳng biết gì hết.”

“Tom, xin đừng, tha cho thằng bé,” một người phụ nữ bên trái la lớn. “Nó không cần phải biết.”

“Biết cái gì ?” Harry nói, “Và tại sao các người lại nhìn tôi như thể tôi là quái vật chứ hả !?”

“Mày thật sự muốn biết sao, Potter ?” Riddle quát lên, mặc kệ người phụ nữ đó. “Tao sẽ kể cho mày nghe.”

“Ông muốn nói cái gì chứ ?!”

“Mày muốn biết bản chất thật của ba mày chứ gì ? Người cha vĩ đại hoàn hảo của gia đình đó đó ? Mày có muốn biết cậu ta điên cuồng tới mức nào không ?” Hắn cúi đến gần Harry. “Ba mày, James Potter, từng là CÁNH TAY ĐẮC LỰC CỦA TAO !”

Sự im lặng trỗi dậy sau câu nói đó khiến bao tử của Harry quặn lên khi em lùi lại. Lúc đầu câu phản bác hiện lên trong óc em, vì James không thể nào là một người như thế. Nhưng có gì đó mách bảo cho em biết rằng điều Riddle nói là sự thật.

Cả đám đông xung quanh em cũng không phải sợ hãi giả tạo.

“Không đúng,” em lặng lẽ nói, vẫn cố phản bác.

Em không ngờ Riddle lại bật cười. “Vậy gọi chúng tao là điên khùng hử ? Nói cho nó biết đi, Greyback.” Greyback cứng người và quay mặt tránh đi, hai tay – không – một bàn tay của gã đang run bần bật. Harry nheo mắt lại. “Kể cho nó nghe mày đã mất cánh tay trái như thế nào đi.”

Tay… trái ? Tên này muốn moi cái giống gì ra vậy ? Ba mình sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Em nắm chặt ghế và chậm rãi ngồi xuống, nhìn Greyback, hầu như thách người đàn ông này nói ra việc mất tay của gã có liên quan gì đến ba của Harry. Nói với tôi điều đó không phải là sự thật đi.

Greyback không nhìn vào em.

“Một cánh tay trái chỉ là bước đầu tiên thôi, cậu Potter à. Một cánh tay đối với ba cậu giống như món rượu khai vị của một vị Công tước béo tốt nào đó thôi. Greyback biết mà, phải không Greyback ?” Riddle mỉa mai gã.

Greyback ngập ngừng, rồi nói, “Tôi mất tay trong khi làm việc ở một xưởng làm thịt hồi còn nhỏ.” Nếu ở trong một tình huống hoàn toàn khác, Harry sẽ tin gã sái cổ. Nhưng bằng âm điệu trong giọng nói của Greyback, em biết gã đang nói dối. Chẳng có cái xưởng làm thịt nào cả.

“Cậu ta cười cợt khi thực hiện việc đó. James cười đùa và xin lỗi trước khi giúp gã đứng lên. Greyback đã phải nằm trên giường ba tháng trước khi đi lại được, và cả năm trời để phục hồi hoàn toàn,” Riddle tiếp tục, mặc kệ việc chặn ngang của Greyback. “Lạ lùng lắm phải không ? Tôi tự hỏi liệu có tính là một hành động điên cuồng hay không….

So với những gì mà cậu ta từng làm với người khác, tôi có thể nói rằng cậu ấy đã rất dịu dàng với cậu bé Greyback của chúng ta; vẫn còn sống tốt, phải không ?”

Harry há miệng và lại đóng lại, không thể tìm được một lời để nói. Tất cả những gì em có thể làm là tự nhủ với bản thân rằng tất cả những gì Riddle nói hoàn toàn là dối trá, nhưng nó chẳng giúp ích được gì.

“Muốn nói cái gì nào ?”

“Tôi vẫn nghĩ rằng ông đang nói láo.” Không, em không còn cho rằng hắn bịa đặt nữa. Nhưng câu chuyện càng hiện ra rõ ràng, một giọng nói càng thì thầm ở sau đầu em rằng ba em không phải là loại người như thế.

Riddla cũng ngồi xuống ghết của mình và quẳng cho mọi người một cái nhìn trước khi quay lại với Harry. “Tôi gặp James khi cậu ấy mười bốn tuổi,” hắn bắt đầu kể, đôi mắt dẫn theo một tia sáng lạ lẫm khi nhớ về quá khứ. “Vào một đêm giá rét tháng Mười hai năm 1909. Lúc đó tôi vừa ra tù được hai tháng, lang thang khắp nơi, cố gắng tìm một nơi để bắt đầu lại cuộc thời thì ba cậu cho rằng bản thân đủ ranh mãnh để qua mặt tôi và cố ăn cắp túi xách của tôi. Ốm như que củi và dễ dàng đập nát như một cái cây tăm. Tôi có thể giết cậu ấy ngay lúc đó. Nhưng không, có cái gì đó về cậu bé thu hút sự chú ý của tôi. Và tôi dẫn cậu ấy theo.

“Đấy là điều thông thái nhất mà tôi từng làm. Ba cậu đúng là một con quái vật đúng nghĩa.”

Tay Harry nắm chặt lại, đốt ngón tay chuyển sang màu trắng bệch.

“Cậu ấy làm moi thứ mà tôi bảo và chẳng nghe lời ai khác, cứ như một cỗ máy.”

“Câm miệng.”

Riddle chỉ trả lời bằng một nụ cười khi tiếp tục nói. “Tôi ra lệnh và cậu ấy làm mọi thứ. Dĩ nhiên, cậu ta cũng giải sầu khi có thời gian. Nạn nhân đầu tiên là một cặp sinh đôi, một trai một gái.”

“Tôi bảo câm miệng lại !”

“Cậu có muốn biết cậu ta giết chúng thế nào không ?” Riddle tiếp lời. “Đầu tiên là đun nóng than đá, rồi đổ hết vào cơ thể nhỏ bé của chúng. Rồi cậu ta rạch cổ tay của chúng và hứng máu vào một cái chén, giống như phụ nữ nhà quê hay làm với cổ gà ấy.” Quai hàm của Riddle nghiến chặt, gần như ghê tởm bởi ý nghĩ ấy. “Cậu ta bắt chúng uống máu của chính mình, nói rằng cậu ta…”

“Nói láo !”

Mọi thứ vẫn không suy suyển khi những câu nói cứ bật ra khỏi miệng Harry. “Hắn nói láo đúng không ?! Nói với tôi là hắn nói láo đi !”

Chẳng ai nói gì với em cả, nhưng Harry có thể trông thấy câu trả lời từ mắt họ. Riddle không bịa chuyện.

“Ba tôi chưa bao giờ giết trẻ em cả !” em cố gắng phủ nhận.

“Cặp sinh đôi tội nghiệp đó chỉ là một bài kiểm tra thôi, nhưng đó lại là món khoái khẩu của cậu ấy, cậu ấy cứ lặp đi lặp lại với tôi. Cậu ấy thậm chí còn thu âm lại tiếng hét của chúng, cậu ấy nghe mỗi tốt trước khi ngủ, giống như một bài hát ru. Tất cả những trò giết người trong quá khứ, trước Thế Chiến, tôi chẳng làm gì cả. Cậu ấy thực hiện mọi việc tra tấn, mọi vụ giết người.

“Cậu ấy thậm chí chẳng bao giờ đi đến tòa án cả. Chẳng ai có thể nghi ngờ một người có nụ cười thật thà đó và cái cách cậu ta tỏ ra ngây thơ ấy. Cậu ta phá hủy mọi chứng cứ và lợi lộc luôn đến với tôi.”

“Không đúng.”

“Chúng tôi giết người vì tiền bạc, quyền lực, tình ái,” Riddle nói.” Còn ba cậu giết người chỉ đơn giản là sở thích. Cậu ấy thích cảm giác máu chảy dọc ngón tay, cậu ấy thích nghe thấy tiếng kẻ khác la hét. Cậu ấy giết người cho tôi. Chẳng đòi hỏi gì cả trừ khoái cảm tuôn ra từ việc tra tấn.”

Harry la lên. “Ông đang lãng phí thời gian với mấy câu chuyện bịa đặt này rồi đấy,” em cay đắng nói, giọng run rẩy và đầu óc em quay cuồng vì từng câu từng chữ.

“Đó là toàn bộ quá khứ đó.”

“Toàn bộ quá khứ của dối trá ! Tôi hiểu biết cha ruột của mình !”

Riddle khịt mũi. “Vậy sao ? Cậu thực sự nghĩ rằng một phụ tá cho một thư ký kiếm ra được nhiều tiền như vậy sao ? Cậu thực sự nghĩ là ba cậu trở thành người giàu nhât trong thị trấn chỉ bằng công việc đó sao ? Tôi đã tìm việc đó cho cậu ấy, và tôi là lý do duy nhất tại sao cậu có mặt ở đây và còn sống đến giờ này !”

“Ô ?” Harry chế nhạo. “Vậy giờ ông là kẻ cứu vớt đời tôi à ?”

“Mẹ cậu làm bồi bàn trong một quán bar trước khi ả gặp James. Chúng tôi đang đi du lịch, cố tìm một đầu ra mới ở Ohio khi nghỉ lại chỗ của ả.”

Mắt cậu bé giơ lên nghi hoặc. “Ông biết rất nhiều về ba mẹ tôi, Riddle.”

“Đúng vậy, cậu Potter.”

“Dối trả cả,” em nạt.

Riddle mặc kê điều đó khi hắn nhìn vào em. Hắn hớp lấy một ngụm rượu trước khi tiếp tục. “Ả đã bắt lấy cậu ấy ngay đêm đầu, ngả ngớn quanh cậu ấy giống như một con cáo say xỉn. James luôn có một điểm dịu dàng dành cho phụ nữ đẹp, và cậu ta đi theo ả như một con chuột đi theo kẻ thổi sáo.

Ban đầu tôi không chú ý lắm việc cậu ấy dành hết thời gian cho ả, và rồi một tuần trôi qua tôi quyết định đã đến lúc phải đi.” Người đàn ông chợt mỉm một nụ cười lạnh băng như muốn bóp lấy bao tử Harry, để lại cho em một cảm giác khiếp sợ.

“Cậu ấy đến gặp tôi, mặt đối mặt và bảo với tôi rằng cậu ấy muốn nghỉ việc !” Riddle cười lớn giống như thể đó là điều buồn cười nhất mình từng được nghe.

“Vậy là ông ấy đã thay đổi.”

“Cậu ta nói, ‘Lily nói cô ấy yêu tôi’. Cậu có tin được không , cậu Potter ?”

“Tôi tin rằng điều đó là sự thật.,” Harry trả lời đầy chiến thắng. “Vì ba của tôi không phải là kẻ mà ông đặt đâu ngồi đấy.”

“Cậu ấy cũng nói, ‘Tôi cũng yêu Lily’, ‘Lily muốn có một gia đình’, ‘Lily nghĩ tôi hai mươi lăm tuổi.’ Cậu ấy chỉ mới mười chín thôi, Potter, vừa mười chín ! Thậm chí trông cũng giống một thanh niên mười chín tuổi! Và tại sao ả lại tin cậu ấy ? Ai cũng có thể thấy là ả lớn tuổi hơn cậu ấy; ả đã hai mươi ba !

Và nghe đây… ‘Lily tưởng tôi giàu.’ Ả nghĩ cậu ấy giàu. Không khó hiểu. Nhưng cậu ấy chẳng giàu, Potter à, tôi mới là kẻ giàu. Và với bao năm phục vụ cho tôi, tôi đã cho cậu ấy vay hai mươi ngàn dollar để khởi nghiệp. Và mỗi lần cậu ấy hết tiền, cậu ấy lại đến gặp tôi.”

Harry hít một hơi thật sâu và liếm lên đôi môi khô khốc. “Vậy là ông ấy đã thay đổi, đã tốt hơn.”

“Thật sao ? Nếu cậu ấy thay đổi, vậy tôi tất nhiên không chú ý đến,” Riddle nói. “Cậu Potter à, không giống ba cậu, tôi thấy cậu chỉ là một thằng nhãi ngây thơ và ngu xuẩn. Cậu thực sự nghĩ là mẹ cậu đã bỏ trốn cùng người bạn trai thời trung học sao ? Cậu có bao giờ nghĩ đến chưa, sau tất cả những gì tôi kể cậu nghe, một chuyện gì đó đã xảy ra với mẹ cậu ?”

“Bà ta đã bỏ trốn,” Harry thở hổn hển, khẳng định điều mà em từng nghĩ là sự thật.

Một nụ cười nhếch thích thú hiện lên trên mặt Riddle. “Severus Snape vốn đã bị sung quân trong Thế Chiến và đi Đức đánh trận. Y chết năm 1916,” Riddle nói. “Nhưng dĩ nhiên, chẳng ai thật sự nhớ đến y. Từ những gì mà James và tôi nghe được, y là một thằng cha cục cằn chẳng có người bạn nào khác ngoài mẹ cậu, người đã bỏ rơi y sau một trận cãi vả.

“Mẹ cậu trở về nhà sau một tháng nằm viện. Cơ thể ả bị hỏa thiêu. Tro tàn thì trộn chung với nước và cậu ấy đổ nó xuống mương, nhóc à. Tôi đã đến gặp cậu ấy ngày hôm ấy. Mười sáu năm và chẳng có gì thay đổi. Cậu ấy vẫn là một con quỷ khát máu trước kia thôi.”

Harry cảm thấy cơn choáng váng bao trùm lấy mình.

“Giờ thì tin tôi chưa ?”

“Không, hãy trả lại bạn cho tôi. Tôi ở đây là vì thế. Chỉ cần trả họ cho tôi và tôi sẽ đưa tiền cho ông.”

Hắn ngập ngừng, gồng mình trong giận dữ đôi mắt xẹt qua gương mặt của Harry. “Để tôi thấy tiền đã. Tôi muốn tiền mặt hoặc nữ trang, vì tôi chẳng thể đi đến ngân hàng và tự mình rút tiền,” sau một lúc Riddle lên tiếng.

Harry nhìn qua vai hắn và chú ý đến Draco, kẻ đang sững sờ và hoài nghi nhìn em. Anh đã nghe thấy tất cả.

“Cậu bảo cậu có tiền, nó ở đâu ?”

Harry cứng người, tự hỏi tại sao Draco lại không động đậy gì. Draco có tiền, đúng không nào ? “Tôi… Tôi muốn gặp bạn tôi trước.”

“Cậu sẽ sớm thấy họ thôi,” Riddle nạt. “Tiền đâu ? Tôi không phải là một người đủ kiên nhẫn khi liên quan đến tiền đâu, Potter, và chắc chắn khi mà con số là năm ngàn.”

“Bạn tôi trước đã,” Harry trả lời ương ngạnh trước khi quẳng cho Draco một cái nhìn. Tóc vàng khẽ lắc đầu và mở miệng nói gì đó mà Harry không bắt kịp. Anh ấy không phải quyết định bỏ mình lại đó chứ ? Draco sẽ không làm như thế, ít nhất là Harry hy vọng như vậy. Từ chuyện của ba…

“Tìm trong túi nó đi !” Riddle chợt quát. "Lupin! Greyback!"

“Cái gì ? Khoan ! Chờ một chút !” Harry nhìn lên, giật mình khi thấy hai gã lực lưỡng vây lấy mình.

Một tiếng súng chợt vang lên trong phòng, khiến tất cả mọi người ngừng lại. Draco Malfoy bật dậy khỏi ghế, anh móc ra một khẩu súng và hướng về phía Harry. Ngay lập tức, Lupin và Greyback cũng đưa tay vào túi, lấy khẩu súng của mình ra.

“Không ! Ngừng lại,” Riddle ra lệnh, giơ một bàn tay lên, buộc chúng bỏ súng xuống. Greyback và Lupin nghe lệnh. “Cậu chắc hẳn là Draco Malfoy,” hắn nói sau một khắc.

“Ông đoán đúng rồi đấy, Tom Riddle,” anh trả lời.

“Chà, ngài Potter. Lần đầu tiên tôi phải chú ý đến cậu đấy. Có một người bạn địa vị cao trong xã hội đến vậy,” hắn rít lên gương mặt vô cảm nhìn vào Draco. “Tôi cũng biết nhiều về cậu đấy. Cậu và gia đình cậu, ngài Malfoy.”

“Vậy sao ? Tôi khá tò mò đấy,” Draco trả lời bằng giọng mát mẻ khi Harry đến bên cạnh anh.

“Vâng.” Môi Riddle cong lên thành một các nhếch môi khác. “Tôi gặp ba cậu ở đám cưới của ba mẹ cậu. Chúng tôi không ưa nhau lắm.”

“Tiếc quá nhỉ,” Draco nói. “Giờ thì, về vấn đề năm ngàn dollar. Tôi đến đây để giúp Harry ra một thời hạn mới. Dĩ nhiên, tôi chưa đưa số tiền đó cho cậu ấy.”

“Cái gì ?!” Harry la lên.

“Dĩ nhiên,” Riddle trả lời. “Tôi rất vinh hạnh cho cậu thêm thời gian. Ba cậu và tôi từng là bạn bè tốt, nếu như không có tai nạn đó buộc tôi không có cơ hội đó. Gửi lời chào của tôi đến ông ta nhé.”

Draco nheo mắt lại.

“Ba ngày nữa thì thế nào ?”

“Được,” Draco trả lời.

“Tốt, tôi sẽ gặp hai cậu trong ba ngày nữa,” Riddle nói. “Lupin, tiễn ngài Potter và ngài Malfoy ra khỏi đây.”

Harry sững sờ nhìn Draco khi Lupin làm một cử chỉ bảo họ đi theo mình. Cả hai nhìn lại Riddle lần cuối trước khi bỏ đi.

“Cái gì… ?” Harry thắc mắt. Chuyện này qua thật nhanh. Chuyện gì đã xảy ra vậy. Và chuyện về ba Draco là sao ?

Mọi người trông theo họ khi cả hai bước ra khỏi đám đông. Lupin dẫn họ đi đến cửa sau dẫn ra một con hẻm.

Mình đúng là có duyên với hẻm, Harry ủ dột nghĩ ngợ khi bước ra khỏi quán bar. Có cái gì đó bật lên trong óc em và em cứng người.

“Chờ đã !” em hét lên, chân phải vẫn ở trong phòng . Em quay lại, một lần nữa thu hút sự chú ý của đám đông.

“Tôi muốn con heo đó.” Em chỉ vào con vật đang rên rỉ trong chuồng.

“Nó không phải để bán,” một tên trả lời.

“Đó là bữa tối của chúng tao ! Mày không thể lấy đi !” có ai đó lại nói.

Harry nhìn vào Riddle, “Avery,” hắn gọi tên đó. “Đưa con heo cho cậu ta.”

“Nhưng thưa, đó là bữa tối của chúng ta !”

“Đưa con heo cho cậu ta,” Riddle ra lệnh. Môi Avery mím lại trước khi lấy cái gì đó ra khỏi túi… một chìa khóa. Gã mở cửa chuồng ngay khi Harry bước đến bên chuồng. Em với vào và ẵm con heo lên trước khi mang nó ra. Con thú nhỏ vật lộn trong tay em khi em quay trở lại cửa ra, nơi Draco và Lupin đang chờ.

“Harry, em phải biết là em vừa ăn thịt muối sáng nay,” Draco nhắc nhở em khi cánh cửa đóng lại.

“Biết,” Harry trả lời, một niềm hân hoan thắng lợi trong giọng điệu. Draco chẳng buồn chú ý đến việc đó.

“Vậy, em tính ăn con heo này, và cứu một con khác. Là sao hả ? và chúng ta phải để nó ở đâu đây ? Em biết là anh sẽ không để thứ này vào nhà được, mọi người sẽ người thấy mùi hôi !” tóc vàng tự vệ.

“Sau khi em tắm rửa sạch sẽ cho nó thì sẽ không đâu,” Harry nói, nhìn xuống con vật đang rên rỉ và xoa đầu nó.

“Thứ này không…”

“Em tưởng anh có tiền,” tóc đen cắt ngang, trừng mắt nhìn anh. “Anh bảo với em là anh có tiền.”

Draco nhún vai. “Thì có vấn đề gì ? Anh đã gia hạn cho em rồi.”

“Sau anh nói là có trong khi anh không có !?” Harry rít lên.

“Harry, em đến tìm anh lúc nửa đêm. Và nói xem, bao nhiêu ngân hàng mở cửa lúc đó ! Anh có thể lấy vào buổi sáng, nhưng thực tế là, ông bà bô đang chú ý đến tài khoản. Họ giám sát tài khoản ngân hàng của anh !”

Harry nhìn anh với vẻ hoài nghi.

“Sao ? Em nghĩ là họ bỏ mặc anh hoàn toàn à ?” Draco nóng nảy nói. “Về mặt tinh thần, có. Nhưng về tiền ? Anh sẽ có hai mươi năm nữa để mơ về chuyện đó.”

Harry nhìn anh một chốc rồi quay đi. Không ai nói gì nữa trong suốt quãng đường còn lại. Cuối cùng, Lupin dừng lại ở một cánh cổng màu đen. Y mở khóa và đẩy cửa quay ra trước khi dẫn họ ra ngoài.

“Đây là đường số 7,” y nói khi Harry và Draco theo y đi ra.

“Cảm ơn,” Harry khẽ nói. Tóc vàng chỉ gật gật đầu.

“Nếu biết thì tốt rồi, cậu Potter, và cậu cứ tránh xa nơi này khi món nợ với Tom được giải quyết. Ông ấy vẫn là một người rất điên cuồng,” Lupin bất chợt nói sau một phút im lặng.

“Vậy là nó là thật à ?” cậu bé hỏi. “Những gì mà hắn nói về ba tôi ?”

“Ba cậu là… một người không bình thường khi liên quan đến bản chất và niềm tin. Hầu như mọi người không thích ý tưởng của cậu ấy,” Lupin trả lời. Dưới ánh sáng mờ nhạt của mặt trời, Harry chú ý đến một vệt bầm quanh cổ y. Ban đầu Harry nghĩ đó là một vòng ổ. Nhưng rồi em cứng người khi nhìn vào cổ Lupin, Lupin ngay lập tức chú ý đến và cúi thấp đầu.

“Ba tôi cũng gây ra vết đó sao ?” Harry hỏi.

“Ba cậu gây ra nhiều chuyện lắm,” là câu trả lời em nhận được, khi Lupin bước trở lại vào con hẻm.

“Tôi xin lỗi,” Harry xin lỗi.

Ánh mắt của Lupin dịu lại. “Đôi lúc, cậu ấy cũng rất tốt. Luôn làm tôi cười với mấy trò đùa trẻ con. Thật không may là cậu ấy luôn như thế, với hai cá tính điên cuồng.” Rồi lại ngập ngừng. “Riddle có một mối quan hệ rất kì lạ với cậu ấy. Có thứ gì đó mà không ai trong chúng tôi diễn tả được.” Và sau đó, y đóng cửa lại. Harry vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của y sau một lúc.

“Đi thôi,” Draco cuối cùng nói. “Về nhà nào.”

“Nhưng còn con heo ?” Harry cự nự.

“Để nó ở đây !” Draco nạt.

“Nhưng nó sẽ bị làm thịt mất !”

Tóc vàng thở dài. “Nó cũng sẽ bị làm thịt nếu ai đó thấy nó trong nhà, và anh sẽ gặp rắc rối !”

“Xin anh mà ! Nó chỉ là một em bé !”

“Là em bé heo hả ?”

Harry nhìn vào con heo, “Có hơi lớn,” em lầm bầm.

“Thôi quên đi,” Draco nói dứt khoát.

“Em sẽ cho anh đặt tên cho nó,” tóc đen nhanh chóng đề nghị.

Draco nhìn xuống con vật đang run rẩy trong vòng tay Harry. “Tốt. Vậy thì thứ này sẽ có tên là Sườn Heo.”

“Ơ… được thôi… Draco !?”

--------

Pansy Parkinson rót trà mời anh khi anh tựa vào một cái nệm êm ái, nhìn xung quanh căn nhà, rất ấn tượng. Từng nhà màu kem, khiến cho cả căn phòng mang phong cách Pháp khi nó kết hợp với vật dụng màu kem khác dưới ngọn đèn màu vàng của căn phòng.

“Căn hộ được đấy,” Draco nhận xét.

“Rất đẹp phải không ?” Pansy kiêu hãnh trả lời khi cô ngồi xuống tấm đệm đối diện. “Luna đã khóc khi tôi đưa em ấy chìa khóa.”

Draco phẩy tay khi nhấp một ngụm nước. “Vậy, tôi đến đây chỉ để hỏi cô vài cái thôi.”

“Nói đi, đừng làm lãng phí thời gian quý báu của tôi,” cô mỉa mai khi lấy một điếu thuốc ra và châm nó lên.

“Cô có bao giờ nghe nói về Tom Riddle chưa ?” Draco hỏi.

Pansy nhướng một chân mày. “Ô, chưa bao giờ,” cô nói với giọng giễu cợt, “Không, Draco, anh đang lãng phí thời gian của tôi…. Dĩ nhiên là tôi biết ! Câu hỏi ngu xuẩn gì thế hả ?”

“Tôi chỉ hỏi thôi,” Draco gắt. “Mà, cô biết là băng nhóm của hắn và chúng đã ảnh hưởng đến chính phủ trong mấy năm nay đến thế nào đúng không ? Và với chúng ta, ngay bây giờ, Riddle đang đòi nợ từ đối tác kinh doanh của chúng ta.”

“Rồi, tại sao ?”

“Và, tôi đang nghĩ là, cô có biết ai có thể giải quyết Riddle hay không, không sợ phải vướng vào rắc rối và thực sự có quyền lực để làm ?”

Pansy lại nhập một ngụm nước qua kẽ răng và nhìn Draco với vẻ nghi ngại. “Tại sao tự dưng anh lại muốn giết một lão già ? Hắn làm gì ảnh hưởng đến anh à ? Vì, theo tôi biết, nhà Malfoy đang kinh doanh rất thuận lợi. Mà tôi chắc là anh cũng đâu vay tiền từ hắn.”

“Thực ra là… một người bạn,” Draco nói.

Cái nhìn của Pansy ngay lập tức mất đi vẻ nghi ngại, mà thay vào đó là nhấp nháy mắt thích thú. “Ô, okay. Điều đó giải thích được nhiều đấy.” Draco trừng mắt nhìn cô. “Rồi, thử tìm Blaise xem. Y khát khao được tặng cho Riddle một cú đấm ra trò lắm.”

“Blaise Zabini ?” chàng thanh niên khó tin nói. Blaise Zabini lớn hơn họ sáu tuổi, và, ngay tại cái tuổi mười sáu, vẫn còn ở trường. Y luôn là một tên gây rối ở trường, thủ lĩnh một băng nhóm nhỏ, phá hoại tài sản và trộm cắp.

“Ừ, y đang bảo kê cho vùng bờ biển phía tây. Nevada, California, Utah, Washington, nhiều lắm. Tôi gặp y ba tháng trước. Vẫn là một thằng côn đô, y mời tôi một ly brandi tự làm rẻ tiền và bắt tôi phải trả năm mươi dollar. Tin được không ? Năm mươi con mẹ nó dollar !”

Draco bật cười và lắc lắcđầu. “Ừ, tôi nhớ có một lần tôi thử mượn của y một cây viết chì để làm bài kiểm tra. Tên khốn đó bảo tôi là y cho thuê với giá một dollar. Tôi đã phải ngồi trong buổi kiểm tra không có lấy một cây viết.”

“Vậy đó, mà hắn đã có một đội quân cho mình rồi. Và hắn luôn nói về chuyện mở rộng qua phía đông, vào Pennsylvania và Ohio," cô nói tiếp. “Nếu anh muốn xử Tom Riddle, thì nên thuê y. Chúng giết nhau và chúng ta hết rắc rối !” cô phấn khởi nói.

“Giá ?”

“Y không làm thấp hơn giá một triệu đâu,” Pansy nói.

Một phút im lặng. “Thế còn, với đám ngon nhất.”

“Một triệu,” cô lập lại.

Gương mặt Draco nhăn lại cau có. “Nhiều quá !”

“Tham lam lắm,” cô nói huỵch toẹt, lại uống một ngụm trà. “Trừ khi anh muốn thuê một sát thủ ? Mà chắc chắn sẽ ngốn cỡ hai trăm năm mươi ngàn vì Riddle là ai chứ.”

“Không,” Draco nói. “Tôi không lãng phí cho tiền bạc cho một người để làm việc đó. Tôi cần một tên thực sự ra hồn. Nhưng tôi không có một triệu ngay lúc này. Tôi có thể rút ra từ cổ phần và tài khoản tiết kiệm…. Nhưng làm sao liên lạc được với Zabini ?”

“Anh tính làm thật à ?”

“Xứng đáng đó chứ, và ông bô có khi lại hôn vào mông tôi khi xong việc ấy chứ,” Draco nói, tự cam đoan với bản thân. Lucius chắc đã rất bực bội vì số lượng đối tác rơi rụng dần; Draco không thể trải qua một bữa tối mà không nghe ông phàn nàn, và biến thành quát nạt một khi có ai đó quyết định đáp trả lại.

“Tôi có rất nhiều số điện thoại của y, và một số địa chỉ nữa. Tôi sẽ đưa cho anh sau,” Pansy nói. “Một người bạn đặc biệt hử. Cô ta là ai vậy ?”

Draco chỉ đảo tròn mắt và tựa vào ghế. Anh không muốn kể cho cô ta nghe về Harry, ít nhất là chưa. “Người bạn đó rât đặc biệt. Mà này, cô đeo cái balo ngược gì thế hả ? Qua mặt Luna đi ngoại tình với đàn ông à ?”

Điều này thu hút sự chú ý của Pansy. Mắt cô nâng lên, như thể vừa nhớ ra điều gì mà quên thông báo với Draco. Cô vỗ vỗ bụng mình và phấn khởi cười. “Tôi có thai.”

“Vậy là cô thực sự đã qua mặt cô gái tội nghiệp đó để đi ngoại tình với đàn ông.”

“Em ấy biết chuyện và tôi cũng sẽ không gặp lại người đó sớm đâu. Tên đó đã rời khỏi đất nước này và thậm chí không biết tôi có thai với hắn,” Pansy trả lời. “Chỉ là một đêm thôi.”

“Vậy là cô là lưỡng tính á ? Tôi cứ nghĩ cô không thích đàn ông.”

“Chẳng thích chút nào,” cô trả lời. “Tôi có thai để may miệng của ông bà bô lại. Nhìn đi, tôi chỉ vừa đưa Luna đến một buổi tiệc tối mà ba tôi được mời, và ổng nghĩ rằng tôi làm mất mặt ổng. Tên chó đẻ đó đe dọa sẽ tước quyền thừa kế của tôi nếu ổng lại thấy Luna lần nữa. Và bà bô thì cứ cằn nhằn về việc tại sao người tình nam giới tốt hơn cho phụ nữ.”

“Ô,” Draco nói. “Hiểu rồi. Thế cha đứa nhỏ là ai ?”

“Một đại sứ Đức; đến đây để thương lượng với chính phủ về món nợ hàng năm mà họ phải trả cho chiến tranh; Đức không thể trả hết toàn bộ nợ năm nay và ông ta muốn một tỉ lệ thấp.” cô nói, rồi cười. “Tôi cũng không biết gì; việc cá nhân. Nhưng ổng say khướt và ba hoa mọi thứ. Rất đẹp trai, nên tôi cũng không phải lo con mình xấu đâu.” Cô lại vỗ vỗ bụng.

Draco lại nhìn xuống chỗ phình ra ở bụng cô, một sự lo lắng và ghen tị chạy khắp người anh. Cả anh lẫn Harry đâu có thể có thai vì cả hai đều là nam, và đó sẽ là một rắc rối thực sự vì nếu anh chỉ làm tình với một con điếm ngẫu nhiên nào đó, ả sẽ lấy đứa bé ra làm màng chắn và đòi thêm tiền. Và Lucius sẽ tước quyền thừa kế một khi ông biết định hướng tình dục mới của Draco. Ít nhất Pansy cũng tạo ra được một người thừa kế.

Anh bật cười, cố gắng xóa ý nghĩ đó đó đi. “Vậy thằng cha đó giờ ở đâu ?”

“Đức,” Cô nhếch môi. “Tỉnh lại vào buổi sáng và chạy đến chỗ ba bà sơ khi họ băng qua đường. Họ phải gửi hắn về.”

Draco khịt mũi và lại nhìn căn hộ lần nữa. “Cô mua cái này cho bạn gái mình hử ?”

“Cô gái của tôi đang ngủ trong phòng. Em ấy hoàn toàn làm lơ tôi suốt cả tháng khi biết chuyện cái thai, nói rằng tôi không muốn em ấy nữa.” Rồi một vẻ mặt mơ màng hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của Pansy. “Và tôi đưa em ấy xem căn hộ khi tôi mua lại căn nhà của em ấy sau khi tôi thấy em ấy trên đường. Khóc nhiều lắm.”

“Dễ thương đấy hử ?” Draco hỏi, nghĩ về dáng vẻ khóc lóc của Harry ở trong con hẻm đó, run rẩy và nức nở.

“Bạn anh cũng cỡ tuổi Luna ?”

“Bạn tôi bằng tuổi Luna.”

Pansy suy nghĩ một lát. “Ừm,” cuối cùng cô nói. “Rất đáng yêu. Bạn anh là ai thế ?”

“Một người mà cô không biết đâu,” Draco đốp lại.

-----------------

Harry đang ở trong nhà tắm khi anh trở về căn phòng của anh… của họ. Draco thầm cân nhắc về việc Harry sẽ ở bên cạnh anh từ bây giờ. Mặc dù tất nhiên, anh sẽ tìm một nơi nào đó để cư ngụ; sẽ có ai đó phát hiện ra Harry thôi.

“Draco à ?” một giọng nói dịu dàng thì thầm, kéo anh ra khỏi giấc mơ.

“Hửm ?”

“Sườn Heo sạch sẽ rồi này !” Tóc đen nói đầy tự hào.

Draco khẽ mỉm cười khi thấy vẻ trẻ con trên mặt em và đi đến, kéo Harry vào trong một cái ôm.

“Em biết không, anh đang nghĩ…” anh bắt đầu nói, nhưng lại thôi. Anh không thể nói với Harry; anh không có đủ tiền để mua cho Harry một căn hộ vì món nợ năm ngàn và một triệu cho Zabini. Và bên cạnh đó, anh muốn khiến em bất ngờ. Và nếu anh nói với Harry rằng anh có thể không có khả năng mua nhà. Harry sẽ thất vọng.

“Sao ?”

“Không có gì,” cuối cùng anh nói, lại cúi xuống thấp hơn và đặt môi lên cổ Harry. Hơi thở của cậu bé trở nên dồn dập khi Draco gặm lấy tai em. Tóc vàng di chuyển…. dự định phải bắt lấy đôi môi hờn dỗi màu hồng kia, nhưng một tiếng tru tréo vang lên từ phòng tắm cắt ngang họ.

“Em sẽ trở lại ngay,” Harry nói, và tránh ra khỏi người anh.

Đâu đó trong trí óc của Draco lại suy nghĩ về căn hộ. Nhưng tất cả anh có thể nghĩ đến khi Harry biến mất vào nhà tắm là, con heo khốn kiếp.






3 nhận xét: