Thứ Tư, 24 tháng 3, 2010
Tìm thấy tình yêu trong đau khổ Chương 2
"Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ làm gì đây ?” James hỏi. Lúc đó là thứ Sáu và James vừa về nhà từ chỗ làm, vị trí một trợ lý thư kí của một luật sư. Thực ra, ông vừa bị thôi việc, “Không chỉ cổ phiếu của chúng ta ở Srandard Oil không còn giá, Sunbeam cũng vừa đóng cửa.”
“Đóng cửa.” Lily bật ra một giọng trống rỗng. Mắt bà cũng trống rỗng. Không nước mắt. Bà đã khóc suốt hai ngày nay. “Ngân hàng đã đóng cửa/”
Harry đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh cái bàn thủy tinh, nhìn chòng chọc vào cuốn sách Ngữ Pháp tiếng Anh năm tư. Nhưng thật ra, em đang lắng nghe cuộc nói chuyện. Không khí trong phòng thật năng nề, như thế có một làn sương mù dày đặc bao phủ trong căn phòng khách nhà Potter. Không gian thì bức bối. Tâm trạng lại u ám.
Có cả một đống đá trong bao tử em.
“Chúng ta thậm chí còn chưa trả Tom Riddle phần cổ tức nữa, Lily à.” James tiếp tục, “Chúng ta chưa bao giờ trả lại khoản nợ từ những khoản chứng khoán đã mua. Trừ Standard Oil/
“Giờ đã chẳng còn chút giá trị. Tiền đã mất rồi,” Lily nói với giọng trống rỗng y như trước. “Đã mất rồi. Mất hết rồi. Nợ nần nữa.”
“Và chiếc xe mà chúng ta mua cho chị em vào Giáng sinh năm ngoái, nhớ không ?” James nói. “Chúng ta cũng vay từ Tom.”
“Không còn tiền nữa.” Bà thậm chí nghe chẳng đau buồn gì khi lấy một điếu thuốc từ bao và châm lên. Đứa con và người chồng nhìn ba khi ba đưa đầu lọc vào môi và hút. Rồi bà thở ra, tỏa ra một cuộn khói xám. “Vậy thì tốt hơn,” Bà khẽ cười nói.
Harry thật muốn khóc. Em chưa bao giờ thấy mẹ mình như thế. Khi Lily hút thuốc, mẹ nói cười, và cả đùa giỡn, y hệt một thiếu nữ nổi tiếng mà bà đã có thời như thế trước khi lấy ba cơ mà.
“Lily à, em sẽ chẳng giải quyết được bất kì chuyện gì bằng cách hút thuốc đâu.” James nói Đôi mắt màu đỏ ánh lên nỗi lo lắng và sợ hãi.
“Tôi thích thế đấy,” Lily hằn học trả lời. Bà nhìn lên trần nhà và lại đưa điếu thuốc lên miệng, lại hít rồi thở ra một cuộn khói xám.
Harry không thể chịu nổi nữa. Em đứng dậy, đóng sách lại và chạy ra khỏi nhà.
________________________________________
“Ron à,” Harry lặng lẽ nói, bước vào sân trước nhà người bạn thân nhất. Ron đang vật lộn với chiếc máy cũ kĩ, hàng đã qua sử dụng mà bà Weasley vừa mua rẻ được. Mái tóc đỏ của nó phản chiếu lại ánh mặt tời khi nó ngước nhìn đứa bạn thân nhất.
“Harry,” Ron nói, đứng dậy, “Bồ cũng ở ngoài này hả ?”
“Cũng” là ý gì ? “Tại sao, chẳng phải cắt cỏ là điệp khúc của bồ sao ?” Harry hỏi.
“Thứ nhất, cảm ơn vì đó là điệp khúc của bồ. Mình không thể chịu nổi chúng nữa,” Ron phàn nàn khi tiếp tục đánh vật với cái máy đã hỏng nát. “Nhà mình vừa mất một ít tiền và giờ thì họ đang cáu tiết lên đấy. Làm như là nhà mình bỏ vào nhiều tiền lắm ấy. Nhà bồ thì sao ?” Nó nói, nhìn lên Harry. “Mình cá là cũng y thế ?”
Harry nói “Rất nhiều.”
“Mình tự hỏi là nhà mình sẽ trụ lại được bao lâu,” Ron thành thật nói. “Bọn mình vẫn chưa trả tiền nhà tháng rồi nữa, và hạn trả nợ tháng này đang tới. Nhà mình chắc kết thúc ngoài đường quá.”
“Ba mẹ bồ sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu,” Harry cam đoan. Nhà Weasley rất thương con. Họ thà chết vì đói còn hơn là để con mình sống trong một cái hộp carton. Em chắc chắn thế. Em chưa bao giờ thấy người cha người mẹ nào thương con họ như nhà Weasley. Họ thậm chí còn xem Harry như con ruột của mình nữa !
Nhưng ngay khi em nghĩ như thế, em nghe được một tiếng bang lên của cái chậu từ ngôi nhà nhỏ, theo sau là tiếng hét của ông Weasley và tiếng thổn thức của bà Weasley.
“Nghe đó ?” Ron chỉ. “Nhà mình không định thế đâu. Thần kinh ngu ngốc,” Nó chửi rủa khi tiếp tục vật lộn với cái máy cắt cỏ.
“Ít nhất là họ cũng cãi nhau. Im lặng mới đáng sợ” Harry trả lời khi nhớ lại sự căng thẳng giữa ba mẹ trong ngôi nhà. Em thà để họ la hét nhau còn hơn là thế này hơn hai hai ngày qua.
“Bồ đúng đấy,” Ron đồng ý, đi vòng quanh cái máy. “Vậy kế hoạch của bồ là gì ?”
Mắt Harry, vốn đang ngắm nghía một con giun đất bò lên giáp mặt với đứa bạn thân. “Kết hoạch ? Kế hoạch gì chứ ?” Chẳng ai bảo em về cái kế hoạch nào cả.
“Bồ chưa nghe à. Kế hoạch để cứu lấy cuộc sống của bồ ấy. Rồi chúng ta sẽ bắt xe đến miền Bắc và tìm một công việc trong một vài nhà máy. Có việc ở dó. Dù sao, mình cũng để dành thức ăn và tiền từ hồi ba thông báo là thua lỗ trong King Steel. Bồ cũng nên bắt đầu đi. Chúng mình sẽ đi khỏi đây trong một tuần.” Ron đoán. “Ginny cũng đang chuẩn bị đấy. Percy và cặp song sinh cũng thế.”
Harry nhìn đưa bạn thân như thể nó bị điên rồi. “Percy ? Còn bố mẹ bồ thì sao ? Bồ tính chối bỏ họ và trốn đi với tất cả số tiền của họ sao ?”
“Ba biết,” Ron cam đoan, “Lúc đầu đó là ý kiến của ba mà.”
“Thế còn mẹ bồ ?” Harry hỏi.
“Bà sẽ biết một khi chúng mình đi,” Ron trả lời.
________________________________________
“Lại nữa !!” Draco hét vào ba mình. “Ông đã bảo tôi là xe lửa đã khởi hành từ hôm qua, và đã nói xe lửa đi hôm qua sẽ đi vào ngày hôm kia, rồi ngày hôm kia ông cũng nói y như thế. Ông muốn dây dưa cái gì đây ?!!”
“Chẳng có gì hết.” Lucius trả lời đơn giản khi nhấp một ngụm cà phê sữa, lơ cả cái giọng chẳng hợp ngôn mà Draco đang dùng. Ông thích cà phê có thêm ít kem, với thả vài miếng kẹo dẻo. “Rõ ràng chẳng gì có gì cả, trừ chuyện chứng tỏ cậu thật lười biếng và chẳng chút giá trị.”
“Ông không biết giá trị của tôi rồi đó, ông già.” Đứa con của ông nạt.
“Bốn mươi lăm tuổi như ta chẳng được xem là già đâu, con trai của ta à.” Lucius nói.
“Sao cũng được. Lần này ông liệu mà nói giờ giấc chính xác đi,” Draco cảnh cáo, “Tôi đã phát bệnh vì phải dậy sớm vào buổi sáng để chẳng làm đếch gì cả !”
“Kiếm một công việc đi.” Lucius nói.
“Đừng có chơi tôi. Tôi chẳng có nghi ngờ gì về cái sư thật ông là cha tôi đâu.” Draco nạt.
“Nếu cậu nghĩ là cậu có thể sống qua ngày với bà nhà giàu nào đó thì, Draco à, tốt hơn hết là suy nghĩ lại đi. Sự kính nể chẳng đến với mấy thằng điếm cho đàn bà đâu, “ Lucius nói. “Nên nếu cậu muosn thừa kế tập đoàn này, tốt hơn hết là ngưng ăn chơi lại đi. Cậu có cả đống họ hàng sẵn lòng thừa kế công việc của chúng ta,” ông đe dọa.
Quai hàm Draco nghiến chặt lại trước lời đe dọa ấy. Sự thật là, anh đã nghe cả triệu lần trong đời, nhưng chưa bao giờ không làm anh nổi cơn được. “Chỉ cần nói cho tôi thời gian chính xác.” Draco nạt.
Lucius nhếch môi. “Hai ngày nữa, toa một, tàu F, ở sân ga Pennsylvania. 10 giờ sáng,” Ông trả lời khi uống xong ly cà phê và bước ra khỏi phòng. Tiếng leng keng của đôi giày vẫn đọng lại trong óc của Draco.
Tối hôm ấy Harry nằm trên giường, suy nghĩ cái kế hoạch của Ron.
Nếu em bỏ đi, ba mẹ em sẽ trở nên như thế nào. Em là đứa con duy nhất, không như nhà Weasley, có cả bảy đứa và hàng đống họ hàng. Nếu em không đi, thì em không biết sẽ chịu đựng được cuộc sống trong chính căn nhà của mình đến bao lâu. Tiền đã mất hết và chẳng còn gì để lại từ khi ba mất việc.
Lily Potter trở nên lạnh lùng. Harry chưa bao giờ trong đời lại thấy mẹ mình cư xử như thế. Khi em về nhà lúc 6 giờ chiều hôm ấy, em thấy mẹ đang cười – cười như một kẻ điên. Có ba bao thuốc lá rỗng trên sàn nhà và cả tá chai bia nằm lăn lóc. Loại có nồng độ 17%. Em không biết mẹ lấy từ đâu ra. Những quán bar xung quanh thị trấn mở trước sáu giờ không nhiều.
Và mẹ chưa bao giờ uống loại nhiều hơn 4%.
Chiếc radio bật một kênh nhạc Jazz ầm ĩ và Lily đang nhảy như một kẻ say xỉn điên khùng. Thật ra, lúc này bà chính xác là như thế, một kẻ say xỉn điên khùng.
Harry muốn thức tỉnh mẹ, nhưng em không thể. Không thể nói gì để khiến mẹ ngưng uống rượu và ngưng bóc các bao thuốc lá để hút. Bà thậm chí còn cố ép em uống một ngụm trước khi em thoát khỏi vòng tay của bà và chạy về phòng.
Chưa bao giờ, em thấy mẹ như thế. Nhưng trước kia họ cũng chưa bao giờ vướng vào chuyện tiền bạc.
Lúc này chẳng thấy ba ở đâu trong nhà.
Rồi Harry nghe tiếng cửa trước mở ra và ngồi dậy. Là James, ông đã về nhà. Harry nhanh chóng bò ra khỏi giường, hy vọng có thể nói chuyện với ông. Nhưng rồi…
“Anh vẫn chưa tìm được việc à ?” Lily tát chồng mình. “Anh là cái loại đàn ông gì vậy ?”
Harry đông cứng lại nơi giữa cầu thang. Tóc Lily rối bời và hoang dã còn son thì vấy khắp mặt. James nhìn vợ như thể chưa bao giờ thấy bà trước kia. “LilY chuyện gì xảy ra với em thế ?” Ba Harry nhìn con trai đang lắc đầu.
“Mẹ đã như thế khi con về nhà rồi,” Harry khẽ nói.
James quay lại nhìn vợ, người đang nhìn ông với ánh mắt khinh miệt. “Chà ? Vẫn chưa sao ? Đừng có trông mong gì chuyện tôi phải nuôi ăn anh, James à.”
“Anh không có,” James nói, bật ra tiếng nói của mình. “Lily à, không cần phải khó chịu vì một ít tiền-“
“MỘT ÍT TIỀN !! CON CÓ NGHE KHÔNG, HARRY ? ÔNG TA NÓI ĐÓ CHỈ LÀ MỘT ÍT TIỀN !!” Lily thét lên. “ĐÓ KHÔNG PHẢI CHỈ LÀ MỘT ÍT TIỀN, THẰNG KHỐN !! ĐÓ LÀ KHOẢN TIẾT KIỆM CỦA CẢ ĐỜI CHÚNG TA !! MỌI THỨ MÀ CHÚNG TA LÀM RA !! ANH GỌI ĐÓ LÀ MỘT ÍT TIỀN À !!”
“Lily à-”
“KHOẢN CÒN LẠI ĐÂU HẢ !! NẾU ĐÓ CHỈ LÀ MỘT ÍT TIỀN, THÌ KHOẢN CÒN LẠI ĐÂU HẢ, JAMES ?!” Ngực bà nhấp nhô và gương mặt bà đỏ quạch đi vì cơn điên tiết. “Tôi không lấy anh để phải ra đường sống,” Bà rít lên “Tôi không lấy những thằng hèn hạ.”
Bao tử Harry quặn lại. Nếu có chút tình thường còn sót lại trong ngôi nhà này, thì nó cũng đã đi mất rồi.
“Harry, lên lầu vào phòng đi”. James nói, chưa hề rời mắt khỏi vợ. Môi của người đàn ông trưởng thành tái đi và mắt ông nheo lại vẻ nguy hiểm khi nhìn Lily. Tay ông nắm chặt lại, trở nên trắng bệch .
“Nhưng…”
“NGAY BÂY GIỜ” James ra lệnh.
“Xin đừng đánh mẹ mà,” Harry thì thào.
“ĐI NGAY !”
________________________________________
“Mình nghĩ là mình sẵn sàng đi rồi,” Harry thì thầm với Ron vào trưa hôm sau. Đó là lần đầu tiên em háo hức được ở trường. “Mình không thể chịu nổi họ nữa. Mẹ đang ở bệnh viện với quai hàm bị trật và tay thì bị gãy, là lỗi của ba. Giờ có cách nào bỏ đi liền không ? Mình không muốn về nhà, Ron à.”
Ron trợn mắt nhìn đứa bạn. “Quai hàm bị trật còn tay bị gãy ? Ba bồ đánh mẹ à ?”
Harry gật đầu. Ron để ý thấy mắt bạn đỏ cả lên. “Đêm qua chắc bồ phải khổ sở lắm. Ổn không ?”
“Chịu được,” Harry thì thầm. Em nghe có vẻ đã tan nát cả rồi, giống như em mới là người bị dánh. Ron lo lắng nhìn Harry.
“Mình biết chúng ta có thể làm gì mà. Mình sẽ hỏi Percy về lịch tàu lửa. Giờ bồ nên về nhà và gói ghém gì dó đi. Cầm tiền theo – bồ vẫn còn một ít tiền lén giấu đi, phải không ?”
Harry gật đầu.
“Tốt. Vậy chúng ta sẽ bắt chuyến tàu kế đi miền Bắc. Mình nghĩ là cặp song sinh cũng sẵn sàng đi rồi. Và Ginny nữa,” nó nhìn các anh ruột quanh cái lớp nhỏ xíu. Họ gật đầu với nó.
Harry mỉm cười.
________________________________________
Sáng sớm ngày hom sau, Harry lẳng chiếc cặp sách lên vai. Em nhìn lại ngôi nhà của mình một lần nữa khi đóng cổng. Chẳng còn chút ánh sáng. Ba em đang ngủ và mẹ vẫn ở trong bệnh viện.
Em có viết lại thư, để trên bàn trong bếp cho ba. Em đã gói tất cả tiền, tổng cộng 12 đô la, với vài bộ đồ tốt nhất và một cái áo khoác. Em có thêm vài đôi với trong cặp sách, nhưng chỉ đôi giày duy nhất mà em đang mang. Lặng lẽ tắm rồi mặc bộ đồ thơm tho nhất. Từ giờ sẽ còn rất lâu em mới tắm lại lần nữa.
Lặng lẽ bỏ đi trên con đường vắng ngắt, chuẩn bị gặp bạn trong công viên thị trấn, dưới cây sồi mà họ đã vui đùa cùng nhau vào ngày 4/7.
Anh chị nhà Weasley, trừ Charlie và Bill, đã đi khỏi nhà, đang ở đó chờ em. Cũng có cả Dean Thomas, một thằng nhỏ da đen trạc tuổi em mà Harry đã kết bạn. Dean sống rất gần nhà Harry và ba mẹ em trong một ngôi nhà bằng gỗ.
Ginny mỉm cười và vẫy tay với em. Gương mặt đầy tàn nhang của cô dường như sáng lên với nụ cười rộng xinh đẹp và hàm răng rạng ngời. Một trong những lí do chính tại sao Harry thích cô.
Ron cằn nhằn em gái và kéo Harry vào nhóm. “Đi thôi, chúng ta phải bắt tàu D rồi đổi tàu F ở Pennsylvania. Không có thời gian để mất. Phải xong trong vòng một tiếng.”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét