Thứ Tư, 24 tháng 3, 2010

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ Chương 1 Phần 1

Chương 1

Phần 1

“Mẹ à, ba à ! Con về rồi !” Cậu nhóc Harry Potter mười bốn tổi la lên từ bậc thềm trước nhà. Đó là một ngày thứ Hai vào tháng Mười. Gió thổi vào tóc em khi mở cửa, khiến mẹ của em, Lily Potter, giật cả mình.

“Harry, không cần phải ồn ào thế đâu," bà nói bằng chất giọng dịu dạng khi bước ngang qua căn bếp và cố tặng Harry một nụ hôn lên trán bằng đôi môi dày cả son. Harry thì, như bất kì cậu nhóc nào ở tuổi mình, né tránh nó.

“Mẹ à. Con mười bốn rồi đấy,” Em rên rỉ đưa mắt lên.



“Và vẫn cứ là bé cưng bé bỏng của mẹ”, Lily thì thầm và thở hắt ra “Phù, mẹ nghĩ là hôm nay mẹ trang điểm hơi quá tay.”

“Mẹ à,” Harry thậm chí còn rên lớn hơn khi đặt mấy quyển sách lên bàn ăn.

Lily lắc đầu, “Không, không được. Bữa tối đã có sẵn trong vòng một tiếng. Mang sách vào phòng đi nào.”

Cậu nhóc bực bội thở dài khi ào vào phòng mình, ném mấy quyển sách lên hết cả giường.

Harry là con trai của Lily và James Potter. Con của gia định giàu có nhất và nổi tiếng nhất trong thị trấn, bang Virginia.

Em có mái tóc đen rối từ ông bố Ai Len, một thanh niên nhập cư và Mỹ ngay từ tuổi thiếu niên. Một đôi mắt xanh lá đáng yêu từ người mẹ gốc Mỹ, một thiếu nữa luôn đậm trang điểm. Đứng đầu lớp và là cậu bé đẹp trai nhất trường. Còn muốn gì nữa nào ?

“Harry à ! Tới giờ ăn tối ! Rửa tay đi, và lau sạch đấy nhé !” Bà Lily nói lớn.


Harry lại thở dài lần thứ hai trong ngày hôm ấy. Mẹ em luôn nhắc em phải kì tay cho sạch. Nghĩa là em phải dùng xà bông và kì cọ tay thật mạnh với nhau để rửa sạch ghét trong móng tay. Em ước chi nhà mình đừng giàu như thế.

Mẹ Ron có bao giờ bảo Ron phải cọ sạch tay đâu.

________________________________________

“Cậu nhóc của ba, hôm nay ở trường thế nào ?” Ông James hỏi con từ phía bên kia bàn khi đưa một muỗng đậu vào miệng.

“Anh à từ từ thôi. Sẽ sặc đấy” Lily nhắc nhở.

“Harry nhún vai “Y chang thé. Con thắng trong cuộc thi chính tả đấy”, em kể, cố không ra vẻ khoe khoang. “Nhưng thật sự dễ lắm. Năm ngoái mấy từ đó con học hết cả rồi. Và Mẹ à, về Lễ Halloween…”

“Tuyệt thật đấy Harry. Và vì cái bánh bí, mai làmẹ con sẽ giải quyết xong thôi,” James nói, không thích thú mấy và quay lại nhìn người vợ đang mỉm “Lil à, hôm nay em thế nào”

Lily khúc khích cười như một cô gái trẻ “Em vừa mua một cái váy mới giá 3 đôla”

James nhướng một bên mày “Nhưng chẳng phải tuần trước em vừa mua một cái rồi sao ?”

“Đúng là thế.”

“Chà, thậm chí em có định mặc chúng không đấy ?” James hỏi. Vợ ông luôn mua mấy thứ rồi bỏ mặc chúng trong tủ để mối gặm. Lãng phí cả tiền.

“Dĩ nhiên là có.” Vợ ông cằn nhằm và nụ cười trở lại.

Chân mày James nhướng cao hiwn nữa vẻ không tin tưởng “Chà, anh thấy thế cũng được. Thôi dù sao, anh cũng đang nghĩ đến chuyện xây một căn nhà mới.” Vợ con ông ngay lập tức đánh rơi cả dao ngay cái tin đột ngột và không ngờ được.

“Chúng ta lấy tiền đâu ra để làm đây ? Mà sao chúng ta lại cần thiết phải thé ?” Lily hỏi. “Chúng ta có một ngôi nhà đẹp hoàn hảo. Cái đẹp nhất trong thị trấn.”

Đúng là thể. Chỉ có nhà Potter mới đường hoàng có cả một nhà để xe thực sự. Ngôi nhà có nhiều phòng ngủ nhất trong tất cả những căn ở thị trấn, năm phòng ngủ và hai nhà tắm. Phòng để quần áo riêng và căn bếp tách rời với phòng ăn – những thứ mà không nhiều người có được.

“Thì,” James nói. “Anh mới thấy cổ phiếu của chúng ta đang có giá, em biết những món mà anh đầu tư vào Standard Oil đấy ? Nếu bán số chứng khoán ấy, chúng ta còn tiền để xây một căn lớn hơn và mua một chiếc xe mới cho Harry cho lần sinh nhật 16 tuổi với khoản tiền còn lại !”

Mắt Harry trợn lên. Một cái xe ?! “Thật ạ ?!” Em hỏi đầy phấn khích.

James gật đầu. “Và một cái radio mới, chắc ăn đấy.”

Vợ ông, tuy nhiên, lại cau mày. “Em không nghĩ đó là ý kiến hay đâu. Em nghe nói gia đình của Molly vừa thua lỗ khoản đầu tư vào công ty thép ở New Jersey.”

“Đừng khó chịu thế. King Steel chỉ là loại bèo thôi, một công ty nhỏ không buồn tính. Chúng ta đang nói về Standard Oil ở đây dáy. Còn nữa, anh đã kí hợp đồng với ba người rồi. Anh sẽ bán cổ phiếu cho người ra giá cao nhất. Và một năm, từ bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu một căn nhà mới và cho thuê căn này để thu nhập thêm,” James nói, mỉm cười với kế hoạch của mình. “Sẽ rất tuyệt đấy.”
“Được rồi, em cho là thế,” Lily nói. Có điều, vẫn cau có.

Buổi tối ngày họ đi lên giường đi ngủ là ngày 28 tháng 10 năm 1929. Một ngày thứ Hai.
________________________________________
“Không thể thế được !” James hét vào kẻ đứng trước mặt mình “Ông nói cổ phiếu của tôi không có giá trị là thế nào hả, Pettigrew !?”

“Nghĩa là nó không có giá trị chứ sao,” Peter Pettigrew trả lời. Hắn là một kẻ giàu có sở hữu ba công ty ở Virginia, lừng danh như một thằng chuột cống. Không chỉ có thế, hắn cũng rất giống một con chuột. “James à, ông cần phải hiểu. Mọi người đang bán tống bán tháo chứng khoán và giá thì rớt thê rớt thảm(1). Cái giá cao nhất mà tôi đưa ra cho cái tờ giấy lộn ấy bây giờ là 500 đô la.”

“Cái gì ?” Điều này không thể xảy ra được. Chứng khoán đang rất có giá chỉ vừa mới đêm hôm trước không thể nào lại chỉ 500 đô la được.
“50 ngàn” James nói, nghiến chặt răng.

“Không được” Tên chuột cống mập ù nói thẳng thựt.

“Mới hôm qua nó là 50 ngàn.” James nói.

“Xin lỗi nha, ông Potter, không thể được,” Peter trả lời. “500 hoặc không gì cả. Tôi không cớ mua đống giấy má gần như vô giá trí với 50 grand(2) đâu. Tôi có thể tìm được vụ làm ăn tốt hơn trong việc kinh doanh của tôi đấy”

Ông không thể làm thế. Tối hôm qua ông đã nói qua điện thoại rằng ông sẽ mua chúng cơ mà.” James phản đối.

“Đúng. Nhưng xin lỗi, Ông Potter à. Đống chứng khoán của ông hiện chẳng đáng giá một xu. Nên tôi đề nghị ông đi cho. Cửa ở bên phải đó.” Peter trả lời với vẻ khinh miệt.

James trừng mắt nhìn gã đàn ông trước khi xông ra cửa.
________________________________________
“Rita bà đùa tôi đấy à ? Chúng tôi đặt cả cuộc đời của chúng tôi vào đó đấy,” Lily nó, gần như ngất xỉu, với một người đàn bài tóc xoăn vàng, đang thu dọn đồ đạc vào một cái hội, nôn nóng rời đi càng sớm càng tốt “Bà không thể chỉ đóng như thế.”

“Tôi xin lỗi như ngân hàng bang Virginia đã phá sản. Xin lỗi, như tôi còn có nhiều thứ để thu dọn” Rita Skeeter nói, quẳng một bìa hồ sơ màu vàng vào cái túi xách vĩ đại. Mụ rõ ràng là không thích sự có mặt của Lily trong một ngân hàng trống rỗng.

“Ít nhất tôi có thể rút số tiết kiệm của gia đình tôi được không ?” Lily liều hỏi, “Chúng tôi có 9,800 đô la trong tài khoản. Của chúng tôi, ý là-”

“Bà Potter à, bà là người thứ bảy tôi muốn xua di trong hôm nay đấy. Và rất tiếc là tiền đã mất sạch cả rồi. Chẳng có một đồng để trả” Rita Skeeter nói khi mặc áo khoác.

“Một nửa ?” Lily hỏi khi càng lúc càng tái mét. Họ không thể mất tiền như thế được. Nó đã khiến mọi mất cả đời để lấy lại. Tại sao chứ, khoản học phí của Harry đều ở trong đó ! “Bất kì thứ gì sao ?” Giọng bà trượt xuống thành một tiếng thì thầm. “Bất kì thứ gì được không ? Bà Skeeter ? Làm ơn ?”

Rita lắc đầu “Không có gì. Một xu cũng không.”

“Nhưng- nhưng, tất cả tiền đi đâu rồi chứ ? Chúng không thẻ biến mất như thế được. 9,800 đô la không thể mất tích chỉ qua một đêm như thế.” Lily hỏi gặng “Tài khoảng ngân hàng của chúng tôi vẫn còn an toàn khi kiểm tra tuần trước mà. Sao không ai cảnh báo chúng tôi chứ ? Bà Skeeter, tại sao ?”

“Nghe tôi đây bà Potter, bà dĩ nhiên không phải là người duy nhất băn khoăn về chuyện đó đâu”, Rita nói “Tôi có cả thảy sáu đứa con và cả đống mẹ già. Tôi thậm chí còn không biết số tiền tiết kiệm biết đi đâu… Tôi làm những gì ông chủ bảo. Và ông bảo chúng tôi đóng cửa ngân hàng. Không còn tiền nữa, bà Potter à.”

“Nhưng cái gì xảy ra cho nó chứ !” Lily nghẹn ngào, gần như rơi nước mắt.

“Đó là những gì chúng tôi đang băn khoăn đấy, bà Potter à.”
________________________________________
Harry nhá một nụ cười lại cho Ginny Weasley, một cô em nhỏ của người bạn thân nhất.

Chà, không nhỏ lắm. Nhưng rõ ràng chưa đủ lớn để hẹn hò. Vậy mà, cô nhóc lại là cô gái xinh đẹp nhất trong trường, với mái tóc cuộn thành búp, màu đỏ như mẹ của Harry và với cặp mắt nâu hấp dẫn. Cô nhóc chỉ là một bé gái 13 tuổi đang lớn, và trong mắt bà Weasley, chưa đủ để hẹn hò. Nhưng ngay khi đủ, Harry quyết định là sẽ tỏ tình với cô !

Cô nhóc không từ chối, khi vẫy tay với em. Harry là một cậu trai tốt.

“Hẹn gặp lại ngày mai,” Cô nhóc bẽn lẽn thì thầm và tung tăng trên đường, nhập vào đám bạn gái, thì thầm và khúc khích cười.

Hary mỉm cười nhìn cô nhóc và vẫy một cử chỉ tạm biệt lịch sự thậm chí nếu cô nhóc không nghe thấy. “Tạm biệt, Ginny” Em nói.

Em chạy về nhà, dẫm lên những chiếc la thu dưới chân và nhảy qua đám chó mèo đang thơ thẩn trên đường. EM không thể đợi để về nhà được.

“Mẹ à ! Mẹ ! Mẹ đã nướng bánh bí ngô cho tiệc Halloween chưa !?” Em la lớn khi đẩy cánh cửa trước.

Em thấy mẹ Lily đang khóc trong một chiếc khăn tay. Bà thoáng nhìn con trai mình và lại quay đầu đi. Trong tay là điếu thuốc chưa được châm.

Harry ngừng lại và nhìn. Mẹ em, chưa bao giờ trong đời em trông thấy người mẹ luôn vui vẻ, luôn cười đùa của mình khóc. Đường kẻ mắt dày đậm mà bà cẩn thận kẻ xung quanh mắt sáng nay, nhễu xuống dưới cằm, hòa cùng nước mắt, làm bà trông như thể khóc ra mực.

“Mẹ à ?” Harry thì thầm. Em biết là mẹ thấy em.

Ba đang ngồi, gần như trũng xuống, trong chiếc ghế bành của Ý mà họ mua năm ngoài. James nhìn sạm cả đi và miệng ông run rẩy khi rít một hơi tẩu.

James chưa bao giờ hút bằng tẩu trừ khi có chuyện làm ông lo lắng.

“Ba à ?”

Harry đóng cửa lại. “Mọi việc ổn cả chứ ?”

Họ không có vẻ như vừa cãi nhau.

“Harry à,” James bắt đầu, rồi lại im lặng như thể không muốn nói cái điều sắp nói. Rồi, hít một hơi sâu, cố gắng nặn ra từ “Chúng ta đã mất toàn bộ tiền rồi.”

“Cái gì ?” Harry thì thầm trong sự nghi ngại.




(1) Nguyên văn : Rớt xuống rãnh cống
(2) Grand : tiếng lóng, ám chỉ từ "ngàn đô", 1 grand = 1 ngàn đô


1 nhận xét:

  1. Chân mày James nhướng cao hiwn nữa vẻ không tin tưởng

    => Lổi type này ;)) Chân mày James nhướng cao hơn nửa vẻ không tin tưởng .

    Cả 1 bài chỉ có 1 lổi ..đẵng cấp ;))

    Trả lờiXóa