Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013
Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 21
“Sao bà không đến tìm tôi ngay từ đầu !” Ron Weasley có thể thấy tiếng của bác sĩ Granger vọng lớn bên phòng kia, âm điệu tràn đầy tức giận và cáu tiết lên giống như tiếng rít. Nó mở mắt và xoay người ra cửa. Đầu nó giờ đã thanh tỉnh và cơ thể cảm thấy mạnh khỏe hơn từ tách trà mà bác sĩ rót cho nó đêm qua.
“Bác sĩ bảo chúng tôi phải ở trong nhà,” mọt người phụ nữ khác gắt lên. “Bác sĩ đó nói không được cho nó ra khỏi nhà, và nó cũng đâu có rời giường. Nhưng sáng nay nó bệnh nặng quá và bác sĩ Bishop thì bận…” Giọng của người phụ nữa bị cắt ngang bởi một tiếng ho lớn… một cô bé.
Một bức tranh đột nhiên hiện lên trong óc của Ron. Một cô bé gầy yếu, mặt đỏ bừng, ho như sắp chết.
“Bà đáng lý ra phải đến gặp tôi ngay từ đầu !” Bác sĩ Granger gần như quát lên. Ron thấy bóng của cô đi ra khỏi cửa và rời khỏi tầm mắt. “Đến đây, đưa cô be ngồi lên ghế trước và cho cô bé uống thuốc ho đã,” cô nói. “Và kể tôi nghe bác sĩ Bishop chuẩn đoán như thế nào.”
Tóc đỏ có thể nghe thấy tiếng ghế gỗ kọt kẹt vang lên khi cô bé ngồi xuống.
“Ông ấy nói chúng tôi không cho nó ra khỏi nhà. Bác sĩ Bishop cũng đưa cho chúng tôi hai chai thuốc, một là thuốc ho và một là để trị sốt, ổng bảo vậy. Và ông ấy còn nói chúng tôi phải cho Mandy uống nhiều nước…”
“Có cần là nước đã chín không ?”
“Ổng nói không cần thiết.”
“Còn gì nữa không ?”
“Không.”
Một tiếng thở dài tuôn ra cùng với âm thanh sột soạt của tiếng bút chì đè lên mảnh giấy.
“Mở miệng ra nào Mandy,” Bác sĩ Granger dịu dàng nói với cô bé đang thút thít. “Bà cho cô bé ăn gì ?”
“Chúng tôi cho nó uống nhiều nước,” bà mẹ… Ron chắc chắn bà ấy là một người mẹ…. nói. “Và thuốc trong chai. Chúng tôi cũng ráng cho nó ăn rau quả như cô đã nói, nhưng Mandy không thích.”
“Con thích kẹo,” cô gái nhỏ chợt nói, giọng khàn đặc và yếu ớt đến mức khó mà nghe ra những lời mà cô bé nói. “Con thích caramel.”
“Không được ăn caramel nữa.” Nó nghe bác sĩ Granger nói.
“Nhưng… nhưng…” ho nhiều hơn.
“Mẹ sẽ cho con ăn mà,” bà mẹ nhanh chóng dỗ dành.
Ron chẳng nghe thấy bác sĩ nói gì.
Một cô bé, bị bệnh. Đơn thuốc ho và sốt. Giống như Percy. Nó bất chợt rùng mình khi sự tĩnh lặng cứ tiếp diễn. Và rồi :
“Bà không được đưa cho cô bé bất kỳ viên caramel nào nữa, bà Figg à,” giọng của bác sĩ Granger vang lên. “Chẳng tốt cho cô bé đâu.
“Nó là con gái tôi,” bà Figg ương ngạnh nói. “Nếu nó muốn ăn kẹo, thì tôi mua kẹo cho nó. Nó bệnh quá rồi ! Sao tôi có thể không cho nó những gì mà nó thích chứ ?”
“Caramel rất nguy hại. Nó phá hủy răng và khiến cho cô bé ho nhiều hơn.”
“Bác sĩ Bishop bảo là cho nó ăn caramel cũng được mà. Mà trước kia vài viên kẹo cũng đâu có gì ảnh hưởng,” bà mẹ trả lời dứt khoát.
Ron chỉ có thể nghe thấy bác sĩ Granger thở dài.
-----------
Đủ thứ màu sáng hiện lên trên gương mặt sửng sốt của Harry khi em nhìn vào khung cảnh phía trước, không biết phải nghĩ gì trước tiên.
“Thích không ?” Giọng nói thì thầm của Draco chui vào trong tai, đặt một nụ hôn phớt lên cổ. “Anh có chìa khóa cho vương quốc này. Một cho em và một cho anh,” tóc vàng nói. “Chẳng có cái nào cho Sườn Heo cả,” anh tủm tỉm cười với câu nói đùa của chính mình khi một một cái móng heo đi qua giữa chân Harry, hít hít tấm thảm với dáng vẻ của một con chó săn.
“Em thích lắm,” Harry thành thực trả lời. “Nhưng… cái này đắt đỏ lắm.”
“Chà, em cũng đâu thể ở mãi trong phòng anh được đúng không ?”
Và tất cả những gì Harry có thể làm là cau mày lại. Có gì đó khả nghi về chuyện này, em quyết định. Draco trông mệt mỏi hơn thường này. Khi anh không cãi nhau với ba mình thì anh ở trong phòng với Harry, nhìn vào cuốn sổ tiết kiệm và bản sao kê tài khoản ngân hàng.
Rồi giờ thì căn hộ này. Một căn hộ mang phong cách Gothic, được thiết kế rất đẹp và nội thất rất xinh đột nhiên nhảy ra ngay trước mặt em như một món quà bất ngờ. Không phải Harry không vui. Không phải là Harry không vui mừng vì điều đó, em chỉ là thấy hơi sai trái khi sống trong một căn hộ như thế này trong khi Ron và mọi người lại ở thùng xe toàn chuột.
Còn có một thứ khác. Em có thể đoán ra được lý do Draco mệt mỏi vì căn hộ này và hàng loạt chất vất không ngừng từ Lucius Malfoy ngày này qua ngày khác, công việc mà Draco định làm, và tin đồn lan ra giữa nhóm người hầu của căn nhà rằng Tập đoàn Malfoy đang đi xuống.
Nếu nó đi xuống, vậy thì tại sao Draco lại mua căn nhà này khi mà rõ ràng nơi này là một cái kho lãng phí tiền. Một căn hộ đơn giản cũng được.
Harry ngước nhìn gương mặt của người yêu để tìm thấy một đôi mắt xám tro cùng hai quầng thâm bến dưới, không hiểu sao có gì đó chắc chắn Harry không thể nói là giả tạo hay không. “Đừng lo.”
Có gì đó không đúng.
“Anh khỏe không Draco ?”
“Dĩ nhiên là khỏe rồi,” họ Malfoy nói.
“Đêm qua anh có ngủ chút nào không ?”
“Anh… có chứ.”
Không, anh không hề ngủ tí nào.
Harry dang rộng tay ôm lấy anh và tận hưởng mùi hương của Draco, vanilla. Thay vào đó lại ngửi thấy mùi thuốc lá. Tóc đen khẽ cứng người, lại càng tìm hiểu mùi cơ thể này hơn. Draco chưa bao giờ hút thuốc và Lucius thì hiếm khi ở nhà. Mấy người giúp việc cũng không hút thuốc khi làm việc.
Là của phụ nữ sao ? Hay một người đàn ông khác ?
“Sao anh lại mua căn nhà này ?” em nghe thấy bản thân đang chất vấn khi nhẹ nhàng đẩy Draco xuống tràng kỷ, tựa đầu vào vai tóc vàng, vẻ cau có vẫn chưa bay đi.
“Anh không mua, anh thuê thôi. Đây là dành cho baby của anh,” Draco đùa giỡn và búng lên mũi em, cố tỏ ra phấn khích nhưng cuối cùng lại ngáp một cái thật lớn. Khóe môi Harry khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhỏ khi xoa xoa mũi.
“Thuê hết bao nhiêu ?”
“Hơn mười ngàn mỗi sáu tháng,” anh biếng nhác trả lời. Tóc đen cảm thấy mình như nhảy dựng lên trước con số đó.
“MƯỜI NGÀN ?! Draco, anh không nghiêm túc phải không,” em nói. Từ lần trước em nhìn vào cuốn sổ tiết kiệm, em thấy chỉ còn khoảng mười ngàn. Lần trước nữa có một con số lớn hơn rất nhiều. Harry nhíu chặt mày suy nghĩ. Lần trước có hơn một triệu. Nhớ kỹ hơn, em có thể hình dung được một ghi chú được viết bên cạnh con số triệu đó trong bản sao kê, vậy là một triệu dollar đó chắc chắn đã bị rút ra.
Điều này càng mang đến nhiều thắc mắc hơn. Draco định làm gì với cả triệu chứ ?
“Draco, anh còn bao nhiêu trong tài khoản ngân hàng.” Em hỏi khi đôi mắt của tóc vàng mắt đầu khép lại.
“Có vấn đề gì sao ?” anh lầm bầm và nằm xuống tràng kỷ mới.
Harry làm vài phép tính tỏng đầu. Lúc trước có hơn một triệu, có thể khoảng đâu đó gần một triệu và mười hai ngàn. Một triệu mười ngàn đã đi, vậy chỉ còn lại khỏang một ngàn… một con số quá nhỏ so với một triệu.
Vậy triệu bạc đó đã đi đâu.
“Và mười ngàn đô cho căn hộ này thật là kỳ cục,” em càu nhàu khi Draco khẽ rên lên và cuộn người lại.
“Phì,” anh lại thì thầm trong giấc ngủ. “Pansy tiêu hơn chín ngàn cho căn hộ của mình đấy.”
Sự chú ý của Harry lập tức bật dậy. Pansy là ai ?
---------
“Nơi bí mật là số 15 đường Henry, một trong số cửa hàng đổi nữ trang lấy tiền này,” Croak bắt đầu. “Từ những gì Goyle tìm hiểu…” Gã bắn một ánh mắt về phía Zabini, người đang định để Goyle đi vào nhóm của Riddle. “…. Riddle đang định rời đi trong hai tuần nữa để tìm một căn cứ khác ở Mississipi.”
Goyle đần độn gầm dừ và ực xuống ly rượu. Chất lỏng đổ vào trong miệng khi gã làm một cái ợ ghê tởm rõ to.
Zabini chỉ nhướng một chân mày đáp trả cái nhìn của Croak và tự rót cho mình một tách trà xanh, nhíu mày nhìn chằm chằm tách trà của mình. Y thậm chí chẳng thích trà xanh. Thực tế, trong tất cả các thức uống trên thế giới rộng lớn này, y ghét trà xanh nhất. Vì một lý do nào đó, nó có vẻ ngon với một ai khác. Nhưng với y, nó chỉ đắng và châm chích lưỡi y mỗi khi uống. Nhưng mỗi ngày y luôn dùng một tách, đúng hơn là thứ đầu tiên trong mỗi sáng, chỉ như thế.
Đó là một thói quen mà y đã có từ rất lâu mà y chẳng bỏ được. Có người đã tập thói quen đó cho y. Y vẫn nhớ được gương mặt và mái tóc rối của cô ta, cái cách mà miệng cô nhếch lên thật trẻ con nhưng lại có phần hiểm độc khi cô đặt tách trà xuống trước mặt y, bắt y phải uống.
Khóe môi của Blaise nhếch lên một chút khi nhấp một ngụm, chịu được cơn run rẩy ghê tớm khi cái vị đó tràn vào miệng.
“Trà xanh rất tốt cho anh.” Y có thể nghe thấy giọng nói thích thú của cô khi miệng y phản khác lại sự kinh dị tràn ngập trong vị giác. Blaise tự hỏi cô có còn sống trong căn nhà ở Ohio hay không.
“…. Phải tấn công từ cửa sau từ phía đại lộ số Bảy. Phải vào lúc sáng sớm, lúc hừng đông khi mà tụi cớm tuần tra ít nhất. Và rồi chúng ta ập vào và … tao không hiểu chỗ này, Croack grumble. “Tại sao phải cần dùng hỏa lực ? Tao có thể tự mình xử lý Riddle. Giờ thì thằng thuộc hạ Potter cũng không còn sống nữa, tao có thể chém hắn thành từ một thành… thành hai mảnh !! Chúng ta sẽ bắt hắn và…” Blaise thấy hắn bắt đầu nổi xung lên.
“Nhịn lại đi,” y khịt mũi. “Chúng ta đến đây để làm việc.”
“Hắn đã giết anh trai tao,” Croak bác đi.
“Tòa án giết anh mày chứ,” Blaise sửa lại.
“Đó là vì anh ấy bị ép nhận tội,” tên giống chuột nói tiếp.
Blaise thở dài, làm một ngụm nước khác. “Mày nói Potter là thằng khiến anh trai mày nhận tội. Và bên cạnh đó, mày đến đây để làm nhiệm vụ. Nếu chưa sẵn sàng, thì tao sợ là tao phải cho mày rút thôi Croak.”
“Đừng, tao sẽ làm…” tên kia lầm bầm. “Giờ nghe đây !”
Cả ba tên còn lại bắt đầu chú ý lắng nghe.
----------
Lucius Malfoy cảm thấy mắt bắt đầu nhòa đi vì nước mắt khi cơn run rẩy ụp xuống cơ thể.
Không, ông không có khóc. Ít nhất là ông không nghĩ và cảm thấy bản thân muốn khóc. Ông không nức nở hay sụt sịt như một đứa trẻ. Ông chỉ nhìn, nhìn vào tờ giấy trước mặt khi nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Khi ông nhìn, trí óc ông lại đặt vào một thứ khác thay vì tờ giấy.
Ông biết tách cà phê đã nguội, ví như ông đang ăn mứt cà đang nổi trên đó, ướt và kinh tởm. Ông biết là mây ngoài trời đã chuyển xám, và tối nay chắc sẽ có mưa. Không nặng, nhưng cũng đủ để buổi sáng hôm sau có mùi ẩm ướt.
Ông nghĩ về việc đòi hỏi tự do của con trai mình… một căn hộ mới mà Draco đã thuê với giá mười dollar. Mười ngàn dollar, vì chúa. Draco làm như thẻ tiền mọc trên cây, như thể Lucius Lucius được làm từ tiền. Mười ngàn cho một căn hộ thực là hoàn toàn nực cười.
Draco nói nó đã quá lớn tuổi để sống với ông và Narcissa rồi – giống như nó không biết là Narcissa không còn ở đây nữa. Nó còn úp mở việc có người yêu nữa chứ, và Lucius đã để nó đi . Draco sẵn sàng chi ra mười ngàn cho một cô gái nghĩa là cô ta rất đặc biệt, đặc biệt đủ để con trai ông say đắm. Hy vọng rằng, cô ta sẽ khiến nó trưởng thành hơn thay vì ngu xuẩn.
Narcissa, Lucius thắc mắc về cú điện thọai. Diggory nói hắn sẽ gọi lại ba ngày trước, nhưng Lucius chưa bao giờ có cơ hội thay chiếc điện thoại đã hỏng.
Không, ông ông không giấu diếm sự thật mà ông đã có trong tay. Lucius chôn mặt vào trong bàn tay và đặt tờ giấy xuống, cảm giác như lòng bàn tay như chạm phải nước mắt, rồi ông thở dài.
Tờ giấy là một bản báo cáo về lợi nhuận và chi tiêu tháng này của Tập đoàn Malfoy. Công ty đang chi tiêu nhiều hơn số kiếm được.
“Không thể nào !” ông hét lên với thư ký sáng nay khi đọc bản báo cáo. Nhưng đối phương chỉ lắc đầu và bỏ đi. Lucius sau đó giận dữ tổ chức một cuộc họp, và muốn có đưộc một sự giải thích cho việc tính toán nhầm lẫn này.
Nhưng chẳng có nhầm lẫn nào cả.
Và Lucius đã không… không chú ý thực sự đến vấn đề này. Trong tháng này, ông mất năm đối tác, nhiều cổ phiếu có giá và mất đến ba triệu dollar. Với tỷ lệ này, đến Giáng sinh ông sẽ mắc nợ.
“Bình tĩnh nào,” ông tự nói với mình, bằng một giọng run rẩy. Cơ thể ông từ chối nghe lệnh của trí óc khi ông nghĩ đến hậu quả ảnh hưởng từ việc rơi rụng đột ngột này và lại run rẩy.
Ông cố bật cười. “Nhìn lại bản thân mày đi, chẳng trách bà ta bỏ mày.” Điều này chỉ càng khiến ông thấy tệ hơn.
Tập đoàn Malfoy đã chết rồi sao ? Câu hỏi cứ lanh lảnh trong đầu ông.
----------
Ron nghĩ cô ta sắp khóc. Gương mặt nhăn nhó và môi thì mím chặt. Nhưng mí mắt vẫn cúi thấp, như thể buồn phiền về điều gì đó. Cô nói rõ ràng rằng chẳng có gì cả khi cô đặt bữa tối của Ron và vụng về ngồi xuống bên cạnh nó.
“Cô… cô ổn chứ ?” Nó hỏi.
Mắt cô ngẩng phắt lên ngạc nhiên trước khi lại cúi xuống, cố gắng gật đầu.
“Nhìn cô không ổn tí nào,” nó nói tiếp.
“Tôi ổn mà,” cô trả lời. Giọng thổn thức, nghe như bà Molly mỗi khi bà đang khóc. “Ăn đi. Tôi nghĩ là vài ngày nữa cậu sẽ khỏi hẳn.”
“Cô có gặp mấy ông anh của tôi chưa ?” nó hỏi ngay lập tức.
Bác sĩ Granger trông có vẻ sửng sốt. “Ơ… ờ rồi. Sáng nay. Dù tôi không gặp mấy người anh của cậu. Tôi chỉ hy vọng là tôi đến đúng thùng xe. Chờ đã,” cô nói, đưa tay vào túi áo để lấy gì đó. Một phút sau lại lấy ra một mảnh giấy. “Tôi nghĩ là họ viết cái này. Tôi không có đọc,” cô nhanh chóng thêm câu cuối.
Ron nhận lấy nó và mở mảnh giấy ra. Chữ viết tay xấu hoắc của Fred đập ngay vào mắt, nó tủm tỉm cười. Chữ viết luôn là thứ duy nhất để nói lên rằng cặp sinh đôi chẳng có duyên với mấy thứ khoa học liên quan đến hoa tay và mấy thứ khác mà Ron chẳng bao giờ quan tâm đến.
Roni-kin êu quý, thèng em bó nhỏ của tụi tao,
Ron chớp mắt, tự hỏi mấy từ này được cố ý viết hay Fred không đánh vần được. Fred có đánh vần được không nhỉ ? Thằng anh trai của nó… hoặc thèng em… chưa bao giờ là học sinh giỏi cả.
Tụi này và Dean đã cớ một liệu chọn khác. Tụi này mún đi Calefornea và đèo vèng. Chừn nào tụi này về trở loại, tụi này sẽ giàu có và nổi tính.
Tạm bịt,
Fred Weezy, George Weezy, Dean Thomas
Kinh hoảng, vui sướng và phẫn nộ cuộn lại với nhau thành một trái banh và lăn lộn trong nó, quay tròn trong óc , đập loạn xạ khắp nơi.
Họ bỏ nó lại để đi “đèo vèng” ở "Calefornea" mà còn có thể trở về để “giàu có và nổi tính”
Làm sao mà làm được khi mà thậm chí chẳng còn viết đúng tên mình ? Trừ chữ Dean, Ron cay đắng nghĩ, căm ghét việc họ bỏ đi, và thậm chí còn oán hận hơn khi họ thậm chí chẳng chờ nó. “Thèng em nhỏ bé” hử ? Nó tự hỏi là chữ “thèng em” (*)này có cố ý phát âm sai không nữa.
Buồn cười thiệt.
Vậy là họ chờ nó làm gì nhỉ. Tự cứu lấy mình hả ?
“Cậu có phiền khi nói cho tôi biết lá thư viết gì không ?” Giọng dịu dàng của bác sĩ Granger cắt ngang suy nghĩ của nó. Ron nhìn lên, vô tình nhìn vào mắt cô và đưa mắt xuống ngay lập tức.
“Họ bỏ đi đào vàng rồi,” nó trả lời bằng giọng đều đều.
Cô lại gật đầu nhưng không nói gì khi nó xếp tờ giấy lại thành nhiều lần cho đến khi bằng ngón tay và cất dưới gối.
“Ăn đi, thức ăn sắp nguội rồi.” Nghe thấy tiếng thúc giục của cô, nó cầm cái muỗn bên chén lên.
“Họ lấy đi mọi thứ hả ?” nó hỏi, một cục đá dân lên trong họng, gần như chặn hết mọi lời nói. Cái muỗng trong tay, nhưng nó không thể múc được. Một cảm giác mặn chát òa ra ở cổ và dâng lên cái miệng khô khốc.
“Thùng xe trống không,” cô trả lời. “Từ những gì tôi thấy thì là vậy. Cậu có muốn đi kiểm tra không ?”
“Chẳng có cái túi nào ở góc hả ? Không có thứ gì của tôi trên sàn ?” Không.
“Không, xin lỗi Ron,” cô nói.
Cặp sinh đôi nổi tiếng là ích kỷ và tham lam mà.
“Không còn gì hết ?”
“Tôi sẽ đi kiểm tra lại. Tôi có thể bỏ lỡ cái gì đó,” Bác sĩ Granger đề nghị.
“Không, được rồi,” nó trả lời, liếm môi khi cái muỗng múc đầy nước nóng chạm đến viền môi. Nó mở miệng ra và nuốt xuống, cảm thấy vị mặn chát trôi đi khi nước tẩy rửa chúng. Nước canh cũng ngon lắm nếu dùng bữa lúc khác khi mà nó vui vẻ, nhưng giờ thì chẳng nếm được vị gì cả.
Nó sẽ đi đâu đây ? Họ lấy đi hết rồi. Lấy đồ người là một trong những thói quen mà cặp sinh đôi không bỏ được. Họ có thể lấy mọi thứ mà họ thích và cần.
Có lẽ mình sẽ đi nhập hội với họ.
“Họ rời đi khi nào ?” nó hỏi bác sĩ Granger bước ra xa nó và ngồi xuống một cái bàn ở góc, cây viết giắt vào tờ giấy và môi thì mím chặt. Cô thậm chí còn chẳng để ý gì cả, Ron thấy vậy. Đầu cô ngẩng phắt lên kinh ngạc do giọng nói của nó và quay lại.
“Cái gì ?”
“Họ rời đi khi nào vậy ?” nó lặp lại câu hỏi.
“Tôi không biết, tôi chỉ thấy mỗi lá thư.”
“Phòng có dơ không ?”
Cô xoay đầu đi, và không nói một lời, điều đó có nghĩa là có. Nó đã ở đây ba ngày. Nó có thể chỉ mất hai ngày nếu uống đủ thuốc và nằm trên giường cả hai ngày, nhưng nó không nghe lời cô. Rõ ràng là chỉ mất một ngày cho mấy thằng anh để cự cãi, quyết định, lập kế hoạch và đóng gói. Hai ngày để đi đường. Nó sẽ không bao giờ bắt kịp.
Món bông cải không được đụng đến và đã nguội ngắt. Nó chưa bao giờ thích bông cải và thậm chí chẳng đụng đến tí gì.
“Cô có định ăn không ?” Ron hỏi.
Đầu cô lại sửng sốt ngẩng phắt lên.
Mình chưa bao giờ tử tế với cô ta trong cả ba ngày nay.
“Không.”
“Cô trông mệt mỏi lắm.”
“Có một chút.”
“Tôi không biết là làm một bác sĩ có thể làm một người mệt mỏi được đấy.”
Sự yên tĩnh kỳ quặc.
“Một bà già đã chết hôm nay, cùng với người phụ nữ bị sẩy thai,” cô nhỏ nhẹ nó, phá vỡ khoảng khắc kỳ cục này. Ron nhìn cô. “Bác sĩ Bishop đang nghỉ trưa và tôi cùng Angelina đang cố giúp mọi bệnh nhân… Bà già có hẹn đến kiểm tra ngày hôm đó và chúng tôi không nghĩ rằng đó là vấn đề lớn. Rồi bà bị suy tim ngay tại phòng chờ…”
Cô ngừng lại, hít một hơi, gần như ngừng nức nở ngay lại.
“Và ?”
“Chúng tôi không cấp cứu kịp thời, bà cứ vật vã và chúng tôi sợ làm tổn thương bà, bà đã chín mươi tuổi và cơ thể yếu lắm rồi. Và rồi bà mẹ bị vỡ nước ối và bắt đầu la hét, rồi mọi thứ hỗn loạn cả lên. Tôi và Angelina không biết phải làm gì,” cô trả lời, giọng khản đặc khi mắt bắt đầu ngấn lệ. Cô quay đi tránh mặt Ron khi nước mắt lăn xuống má.
“Vậy còn bác sĩ ?”
“Ông ấy đang nghỉ trưa.”
“Ổng không khám cho họ ?”
“…Không,” cô lặp lại.
“Nhưng họ là bệnh nhân của ổng mà,”
Bác sĩ Granger cười lớn. “Ông ta đang nghỉ trưa. Ông ta chẳng thể xa rời bữa trưa tuyệt hảo mà vợ làm cho. Tại sao ông ta có thể lắng nghe lý do của một vài y tá chậm chạp và mấy người hò hét mà ông ta không biết chứ.” Cô nói bằng giọng gầm gừ.
“Nhưng ổng là bác sĩ mà,” Ron thì thầm.
“Ừ.”
“Một bác sĩ thì phải cứu người chứ.”
“Hoặc là tôi luôn nghĩ và tin như thế,” cô trả lời yếu ớt.
“Cô đã cứu tôi.”
“Tôi là một bác sĩ. Đó là những gì mà tôi phải làm.”
“Nhưng tại sao còn ông ta thì không ?”
Tiếng cây viết sột soạt trên tờ giấy lấp đầy sự im lặng trong phòng thay cho câu trả lời. Ron nhìn cô một chốc, hy vọng rằng cô sẽ trả lời. Sau một lúc lâu không có tiếng đáp lại, nó đặt khay thức ăn xuống sàn và nằm xuống gối, kéo tấm chăn che phủ đầu. Nó nghe thấy tiếng cây viết đi qua đi lại như một bài hát ru, cảm thấy an toàn vì tránh xa được cái thế giới thực tại trong căn phòng nhỏ này.
----------
“Vậy là tiền mọc trên cây thực ?” Lucius quát lên với hình ảnh phản chiếu trong tấm gương khi ông soi mình trong bộ vest đen và tóc gọn gàng. “Đây là lỗi của mình khi mà nó lớn lên như thế.”
Một triệu. Một triệu được giữ ra một bên, dự định sẽ rút ra trong tài khoản Citibank của Draco.
“Mười ngàn cho một cô gái là một chuyện,” ông nói, giọng gần như hét lên. “Nhưng là một triệu ? Một triệu bạc ?”
Ông nhanh chóng xuống lầu và uống một ly nước .Bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn chờ ông. Nó sẽ còn phải chờ lâu hơn.
“Hãy đi gặp cô gái nhỏ đặc biệt này nào,” ông tự lầm bầm khi đi vào trong xe và bắt đầu nổ máy. “Xem xem cói điều gì đặc biệt về cô gái này khiến cô ta trị giá cả triệu bạc trong mắt mày nào.” Rồi ông cau có, cảm giác như thể mình là kẻ đạo đức giả. Ông đã từng tiêu nhiều hơn cả triệu cho phụ nữ, thậm chí cho dù ông chưa bao giờ tiêu cả đống tiền đó cho một người.
Không, ông từng có một người. Nhưng bà ta chưa bao giờ đáp lại tình yêu của ông. Nhưng, ông phải gặp cô gái đã khiến con trai ông lại say mê đến mức chi cả triệu. Ông lấy ra tờ giấy ghi địa chỉ của Draco và lái đi.
Ông ngừng lại ở khu vực đậu xe cạnh tòa nhà.
Người gác cửa chào ông bằng một câu chào khi ông bước vào và yêu cầu được nói chuyện với Draco Malfoy. Roger… người gác cử… cho ông số nhà và chỉ đường cho ông, ông đáp lại bằng một cái gật đầu trước khi bước đi.
Ông gõ cửa nhà Draco ba lần, chẳng nhận được câu trả lời nào. Ông lại gõ ba lần.
Có thể nó không có nhà.
Cánh cửa không khóa.
Lucius cau mày khi ông nhìn nắm cửa, và xoay nó. Ông nhẹ nhàng mở cửa ra và bước vào phòng khách căn hộ. Tấm thảm Ấn Độ phủ lấy sàn từ mọi góc, khăn trải bàn làm từ vải lụa đen. Mấy cái đĩa Trung Hoa được xếp ngay ngắn góc bếp và đèn từ trần nhà tỏa ra ánh sáng ấm áp. Mọi thứ nếu không phải màu đen thì đều là màu bạc hoặc xanh lá… màu yêu thích của Draco.
Một tiếng động dội đến tai của Lucius từ một căn phòng khác. Âm thanh của tiếng rên ri, khiến ông càng nhăn nhó hơn. Có tiếng hổn hển và rít lên… rất lạ đối với Lucius. Không phải là ông chưa từng nghe tiếng động lúc Draco làm tình…. Ông nghe nó thường xuyên từ mỗi ả điếm mà con trai mang về.
Không, đó luôn là cách làm của con trai ông. Lần này ông có thể nói như thế. Mọi lần lúc nửa đêm khi đi qua phòng Draco để lấy nước dưới lầu, ông chưa bao giờ nghe Draco nói chuyện với bạn giường cả. Lần này, lại không có tiếng la hét nào, chỉ có tiếng rên rỉ và thở dốc nhẹ nhàng. Rất nhiều tiếng hổn hển.
Một tiếng rên to từ Draco, báo cho Lucius biết là đã xọng. Người cha thấy mình đỏ bừng vì đứng đây cả buổi và nghe trộm. Tiếng thở dốc nhỏ lại.
Mình có lẽ nên trở về, ông nói với chính mình. Có lẽ khoảng một tiếng sau mình sẽ đối mặt với chúng và yêu cầu một sự giải thích đàng hoàng… và gặp luôn bạn gái của nó. Đi vào như thế này thật kỳ cục và đáng xấu hổ.
Nhưng có gì đó không đúng lắm. Ngón chân ông lại mang ông đến trước cửa, nơi ông thấy một con heo đang ngủ cách đó vài bước chân. Một thôn nữ sao ?
Cửa phòng ngủ cũng không khóa. Mình có nên dạy nó phải khóa cửa lại không trời ?
Nó đã mở.
Ông nghe thấy tiếng Draco sợ hãi thốt lên và âm thanh sột soạt của cái chăn khi nắm cửa rời khỏi bàn tay ông.
Rồi mọi thứ đông cứng lại.
Từ khoảng cách này có thể thấy đối phương giống như một cô gái… môi dưới bĩu ra và mặt đỏ bừng, tóc xoăn lộn xộn, đôi mắt xanh ngọc lục bảo và má vẫn còn phấn nộn của một đứa trẻ. Tuy nhiên, ngực phẳn, và có cơ bụng của đàn ông và cơ bắp mà chỉ có các cậu bé mới có.
Cả hai nhìn ông với vẻ sửng sốt kinh ngạc, mặt tái nhợt đi khi ông lắc đầu không tin nổi trong ghê tởm.
Không.
“Ba….” Draco nói.
Lucius đóng cửa lại.
Là mơ thôi.
Ông bước ra khỏi căn hộ, nhẹ nhàng khép lại không gian phía sau, đầu óc ông đang trống rỗng.
Sáng mai mình sẽ thức dậy.
Không thậm chí không buồn gật đầu với người gác cửa khi đi ra khỏi tòa nhà.
Con trai tôi, đứa con trai duy nhất của tôi không thể là gay được.
Ông leo vào trong xe, và đóng sầm cửa xe lại.
Nó không phải là gay, là mơ, là một cơn ác, ác mộng mà mình sẽ tỉnh lại thôi. Không phải là sự thật.
Nhưng ông cũng không thể phủ nhận cảnh tượng đó.
Đó là con trai duy nhất của con, Chúa ơi, người không thể đối xử với con trai duy nhất của con như vậy. Người đã lấy đi vợ con và người đang lấy đi tương lai mà con đã khổ công gầy dựng. Sao người lại làm thế với con ? Chúa không trả lời ông ? Liệu chúa có tồn tại ?
Mắt ông đột nhiên mờ đi. Kinh hoảng, ông đưa một tay lên gạt nước mắt. Giống như ngày hôm qua, ông nói với bản thân. Nước mắt xuất hiện vì chúng đã ở đây. Ông chỉ cần giải phóng vài cảm xúc mà thôi. Nước mắt cứ tuôn rơi.
Lucius đặt trán lên bánh lái và cố thư giãn. Nước mắt cứ rơi. Nhưng không không thể khóc, ông đã không thực sự khóc trong hai mươi năm rồi. Nước mắt sẽ đến vào một ngày nào đó, nhưng ông chưa bao giờ cần chúng. Ông chưa bao giờ khóc thực sự.
Khóc. Đã khóc mất rồi, một giọng nói vang lên. Và ông òa lên.
(*) : trong bản gốc, Fred viết là "bother" (phiền phức) thay vì chữ "brother"
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét