Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 20


Harry ngồi trên giường và nhìn về phía bức tường đối diện. Sườn Heo đi đến chân em, và sau một tiếng rào rạo chào hỏi, giơ cái móng nhỏ lên, chuẩn bị leo lên giường với em.

“Không đựơc,” Harry thì thầm khi em cúi xuống và vuốt ve phía sau tai con heo, giống như với một con chó. “Draco sẽ nổi điên lên nếu tao cho mày lên. Ảnh không thích mày leo lên giường, nhớ chưa ?” Con vật khịt mũi vẻ hiểu biết và thay vào đó, nằm xuống sàn nhà bên cạnh chân giường.

Cửa phòng ngủ mở ra.

“Họ đi cả rồi,” Draco lặng lẽ nói, đóng cửa lại, sau đó kiểm tra phía sau lại một lần nữa. “Một người giúp việc nói với anh là Lucius sẽ không ở nhà cho tới tối và Narcissa thì… ừm, không bao giờ trở về nữa, anh đoán thế.”

Harry gật đầu, cảm thấy rất là lạ vì Draco lại gọi thẳng ba mẹ bằng tên thay vì là “cha” và “mẹ”. Có lẽ Draco chỉ là Draco thôi, em quyết định và không nói về chuyện đó. Với lại ba mẹ Draco không ở nhà cũng tốt. Harry không cần phải giữ im lặng như mọi khi. Người hầu ở nhà Draco sống trên gác mái. Hầu hết chẳng biết gì về Harry, hoặc được Draco trả tiền để ngậm miệng lại.

Anh lặng lẽ xùy xùy đuổi Sườn Heo ra khỏi đường đi khi hướng về giường, ngồi xuống, và đặt một nụ hôn nhỏ vụn lên môi em.

“Tom Riddle có nói gì với anh khi anh đưa hắn tiền không ?” Harry nhanh chóng hỏi sau khi nụ hôn kết thúc. Draco vẫn cúi xuống để làm một nụ hôn khác, ngừng lại và lắc lắc đầu, trước khi tiếp tục gặm nhấm làn môi của Harry.

“Chẳng nói gì cả,” Draco trả lời, di chuyển từ môi sang má khi Harry cuộn người lại bên dưới. “Có vấn đề sao ?”

“Không…” Một tiếng thở gấp gáp nhỏ khi hàm răng nhẹ nhàng gặm lên xương quai xanh, một bàn tay hoạt xuống thấp hơn và thấp hơn nữa. “Nhưng… hắn là Tom Riddle. Em tưởng hắn đã lên kế hoạch… Draco !”

Em thấy được, từ khóe mắt, môi của tóc vàng cong lên thành một nụ cười nhếch đùa giỡn, phấn khích khi kéo khóa quần Harry xuống bằng một tay, còn tay kia luồn vào trong, ôm lấy vật đang ngóc đầu dậy của cậu bé. Em thở ra một tiếng rên nhỏ và bấu lấy vai Draco, đứa em nhỏ xíu đang thức dậy của em thậm chí còn cứng hơn khi nhịp điệu dần dần bắt đầu.

“Em đang nghiêm túc,” tóc đen rít lên, gầm gừ, nhưng không tài nào che giấu vẻ đỏ ửng trên mặt.

Draco bột cười. “Đây đâu phải lúc để nghiêm túc chứ, đồ ngốc.”

Em lại định phản kháng lần nữa, nhưng khi bàn tay đầu kỹ thuật của tên kia di chuyển qua thành viên đang cương cứng của em, đưa một ngón tay vào trong cơ thể, em chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận. Thời gian chơi đùa đã đến rồi.

---------

Ánh sáng trong thư phòng của Peter mờ ảo, nguồn sáng duy nhất là một cái đèn bàn, tọa lạc một góc trên bàn là kệ sách, một nửa chứa toàn sạch.

Ả lấy một hơi thật sâu để bình ổn bản thân. Nó đây rồi. Tất cả những gì ả cần làm là tìm cuốn séc, viết một tấm séc… ả đã có một bản sao chữ ký của Peter trên một mảnh giấy và đưa nó đưa nó cho chủ quán rượu để giao lại cho Blaise.

Đây là vì Blaise, Ginny nghĩ, càng thêm cương quyết. Ả yêu Blaise, thậm chí cho dù y có thể sẽ không bao giờ đáp lại ả. Nhưng đây không phải là vấn đề, ả muốn trở thành của y, cho dù y có thích hay không. Miễn là cả ả ở bên y, y có yêu hay không cũng không phải là vấn đề. Giống như Peter và mình thôi. Đó là cách mọi thứ diễn ra, phải không nào ?

“Ra đây nào, cuốn séc nhỏ bé,” ả lầm bầm, mắt dạo quanh phòng khi ả đóng cánh cửa đằng sau lại. Peter đã ra ngoài; gã sẽ không trở về từ đây cho đến tháng sau. Và lúc này đây, cả căn nhà đều là của ả. Ả có chìa khóa cũng mỗi phòng trong nhà, tất cả trừ thư phòng của Peter. Nó khiến ả mất một thời gian lâu rồi để có được, vật lộn và hoàn thiện chìa khóa tự làm để vừa với ổ khóac. Nhưng cũng xứng đáng thôi. Đây là vì Blaise.

Ginny bỏ qua đống giấy tờ lộn xộn trên bàn. Chẳng có gì đặc biệt cả.

Có vài ngăn kéo tủ, vài cái đã khóa. Ả đã thử tất cả những ngăn không khóa.

Không có cuốn séc, không có gì có giá cả.

Dùng “chìa khóa” tự làm, ả bắt đầu mở khóa ngăn kéo. Đây là một mánh nhỏ mà ả học được từ Fred và George khi có một lần, ả giúp họ ăn cắp cái “rương báu” cũ của Ben, lấy ra vài quyển sách và vẽ vời lên những thứ là lão làm cho bà vợ sau. Chúng đã gặp rắc rối to vì việc đó.

Nhưng mánh lới được mấy ông anh dạy này cũng rất hữu dụng.

Chờ chút.

“Ông anh nào chứ ?” ả la lớn, nguyền rủa bản thân hết lần này đến lần khác là ả chẳng có anh em gì sất, chỉ có một bà dì đã chết thôi.

Ginny mở cái ngăn kéo đầu. Tài liệu, tài liệu doanh số và cổ phiếu. Ả lật lên vài tờ rồi đặt toàn bộ xuống, chẳng thấy có gì thú vị hay đáng giá. Ngăn kéo thứ hai mở ra. Vài tập tài liệu tài khoản ngân hàng. Ả nhanh chóng lấy chúng ra khỏi ngăn kéo và tiếp tục tìm kiếm.

Vài cây bút, vài tệp hồ sơ. Dưới đáy ngăn kéo là một cuốn séc. Ả thốt ra một tiếng cười chiến thắng nho nhỏ, lấy nó lên, kéo cái ghế ra và bắt đầu viết tấm séc cho Blaise.

--------

Ánh sáng mờ ảo của một căn phòng xa lạ chào mừng Ron Weasely bằng một sự lấp lánh ấm áp, mang hơi thở của gia đình khi nó thức dậy từ giấc ngủ, ngạc nhiên và sửng sốt với nơi này. Đôi mắt nâu hoài nghi dạo khắp xung quanh.

Nó đang ở trong một căn phòng khá nhỏ, bao gồm một cái bàn ở góc và một cái ghế. Có một cái bếp nhỏ trong góc, giống như cái mà Percy từng mua, mặc dù cái này trông như đã rơi vỡ vài lần. Một bóng đèn hình củ hành nhỏ đang phát sáng… nhưng rất mờ trong phòng… treo lủng lẳng trên đầu nó, ở trần nhà. Tường sơn xấu ỉn, nhưng sạch sẽ và một cửa sổ nhỏ tí với tấm giẻ được xếp ngay ngắn bên tường, đống quần áo mà Ron ban đầu đầu lầm tưởng là một bức tranh. Nó đang nằm trên một trong ba cái giường trong một căn phòng chật chột.

Đây là nhà truyền giáo ? Ron nghĩ, rồi cau mày. Nó là người duy bảo rằng không phải, vì, nhà truyền giáo thường đầy ắp kẻ vô gia cư.

Mình ở đây bao lâu rồi ? Nó vất chăn qua một bên và đứng dậy. Một cơn đau đột nhiên nhói lên trong đầu, đập bưng bựng ngay sau mắt. Một dấu hiệu của cơn sốt nhẹ. Tóc đỏ cau có và ngồi trở lại.

Nó đã nói là cặp sinh đôi hãy để nó một mình một lúc, và nó cần suy nghĩ lại rồi sắp xếp lại mọi thứ và đã hứa là nó sẽ trở về lúc tôi.

Vẫn còn là buổi tối sao ?

Mũi nó thính hơn bao giờ hết, và bao tử thì cứ cuồn cuộn lại vào nhau, như thể nó có thể văng ra bất kỳ phút nào. Phút. Ôi, phải rồi, mấy giờ rồi. Ngay khi nó ngẩng đầu lên để nhìn đồng hồ, cánh cửa phòng bật mở.

“Ôi tốt quá, cậu khỏe rồi,” một phụ nữ với giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc nói. Nó quay phắt đầu qua nhìn kẻ xâm phạm, sửng sốt.

Cô đang mặc một chiếc áo blouse trắng với một chiếc váy màu nâu dài đến gối, mái tóc quăn tít thắt lại thành đuôi gà với vài sợi rơi ra khỏi nút thắt lòa xòa quanh mặt. Ron nhìn chằm chằm bác sĩ Granger khi cô đặt cái khay mà cô mang đến lên bàn. Mùi hương của sữa ấm và cháo đặc bay vào mũi nó, khiến dạ dày càng réo lên vì đói.

“Tôi không biết là cậu đã tỉnh. Nếu tôi biết, tôi đã làm thêm một ít,” cô nói, giọng chiếu cố, như thể cô đang nói với một đứa trẻ mà cô từng biết thay vì một chàng trai mà cô thậm chí chẳng nhớ nổi trước kia. “Đây, dùng bữa sáng đi. Tôi không đói.” Cái khay ngay lập tức được mang đến cạnh nó.

Ron buộc bản thân phải đưa mắt khỏi thứuc ăn và nhìn vào mặt cô. Cô nhìn đáp lại, vẻ mặt bình tĩnh đến xa lại trước khi đi về phía cái bàn.

“Sao tôi lại ở đây ?” nó nạt, rồi thấy có hơi xấu hổ.

“Cậu ở ngòai trời mưa, ngủ trên bậc tam cấp,” Bác sĩ Granger trả lời, kéo ra vài tờ giấy và xếp chúng thành hai xấp. “Cậu tưởng tôi sẽ để cậu ngòai đó sao ? Cậu có thể sẽ bị viêm phổi.”

Ron thở hổn hển một chút để bình ổn bản thân. Hơi thở sâu khiến nó quay cuồng và rên lên rồi đặt đầu xuống gối. “Được rồi, đây là đâu ?”

“Phòng trọ của tôi,” bác sĩ trả lời, tập trung cắn môi dưới trước khi vội vàng viết thứ gì đó xuống mảnh giấy.

“Phòng trọ của cô ?” Tóc đỏ giật mình, nói lớn.

“Ừ. Tôi cũng không thể để cậu ở hành lang đúng không ? Ông chủ nhà vừa đuổi tôi ra,” cô khịt mũi trả lời, sắp xếp giấy tờ đã xong thành một xấp gọn gàng và chuẩn bị ra khỏi phòng.

“Vậy, cậu có định ăn không ?”

“Không,” nó trả lời, đá cái chăn ra và ngồi dậy. “Tôi phải về nhà. Mấy thằng anh sẽ đi tìm tôi mất. Tôi đã hứa là sẽ trở về. Cảm ơn,” nó nói trong một hơi thật nhanh và lấy giày mà nó tìm thấy ở giá đồ và mang vào. Bác sĩ Granger cau mày nhìn nó. “Cái gì ?”

“Cậu chưa đủ khỏe đâu,” cô nói, “tốt nhất là cậu nên nằm xuống, ngay bây giờ. Anh trai cậu là ai ? Ồ, khoàn, tôi nhớ ra nhà cậu rồi. Cậu sống trong một cái thùng xe vất đi bên hồ, phải không ? Đừng lo, tôi sẽ báo cho họ ngay khi có thể.

Ron nhét mấy ngón chân to đùng vào giày. “Không, khồng cần, vì tôi về đây. Và… còn hóa đơn, chắc là sẽ có chứ hả ?” Nó khẽ cau mày khi nghĩ đến hóa đơn tiền thuốc của Percy. “Chúng ta sẽ giải quyết việc đó sau. Bảo với bác sĩ như thế.”

Đầu nó vẫn còn choáng váng khi nó đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị xoay nó. Một cánh tay thô lỗ kéo nó lại, và cơn đau đâm thẳng vào óc. Nó nhăn mặt khi bị ném trở lại giường. Đâu đó trong óc, một sự cảnh giác bật lên, báo động nguy hiểm. Gương mặt giận dữ của bác sĩ Granger hiện lên trước mặt.

“Cô tính làm gì hả…”

“Nhìn xem, cậu đang bệnh. Cậu không đủ điều kiện để một lần nữa gục ngã trên đường đâu,” cô nói. “Nên cứ ở trên giường…. đây là phòng bệnh nhân. Tôi sẽ báo với anh trai cậu.”

Cơn giận bùng lên trong nó. Ron đứng dậy và trừng mắt nhìn người phụ nữ, mắt Ron giao với mắt cô trong một cái nhìn thách thức. “Cô đâu có quyền bảo tôi phải làm gì. Và nếu tôi cần một bác sĩ, tôi sẽ gọi bác sĩ, chứ không phải là một y tá vô dụng,” nó vung tay.

“Tôi không phải là y tá, tôi là bác sĩ !”

“Từ khi nào mà có một bác sĩ nữ vậy ?!”

“Từ khi Elizabeth Blackwell lấy được bằng dược sỹ năm 1849 !” cô gắt gỏng, tay khoanh lại trước ngực. Ron cảm thấy mình cứng ngắc dưới cái nhìn của cô, và nó thấy giống y như của Molly Weasley.

“Giờ thì, ăn đi. Cậu sẽ khỏe lên trong ba ngày nữa thôi, nếu chịu nghe lời.”

------

Lucius Malfoy xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, buộc bản thân tập trung vào công văn trước mặt. Nhưng ánh đèn quá yếu, và ông cũng không còn tập trung nổi. Ông muốn đi ngủ, nhưng mỗi lần ông nhắm mắt, chúng lại mở ra. Và mỗi lần mở ra, chúng lại muốn khép lại, kết quả là cái công việc lặp đi lặp lại kỳ lạ đó khiến ông phát bực.

Óc ông chỉ tập trung vào một thứ. Jack. Con mẹ nó Jack là ai chứ ? Sao tên đó lại khiến vợ ông đến mức…. ? Tại sao Narcissa lại chọn Jack thay vì ông cơ chứ ? Họ ở bên nhau bao lâu rồi ?

Không phải trước kia ông chưa từng để ý. Ông biết Narcissa cũng có nhiều cuộc tình và bà biết rằng ông cũng có. Chỉ là họ chưa từng nói một lời nào về việc đó với nhau, nhưng rất rõ ràng. Họ chưa bao giờ lo lắng về các mối tình ngoài lề của mình.

Nhưng Narcissa chưa bao giờ đòi ly hôn. Điều gì khiến Jack trở nên đặc biệt đến vậy ?

Hãy thôi đi, Lucius. Mày chỉ mới bốn mươi sáu tuổi. Vẫn còn trẻ, và thậm chí nếu ả đàn bà dâm đãng đó có bỏ mày, mày vẫn có cơ hội, rất nhiều cơ hội.

Điện thoại reo lên.

“Tập đoàn Malfoy, ông Malfoy đang nghe,” ông lè nhè.

“Tin tốt đây, thưa ngài,” giọng của Cedric Diggory vang lên từ đầu dây bên kia. “Tôi đã tìm được địa chỉ của vợ ngài.”

Tim ông đập gia tốc.

“Bà ta ở đâu ?” Lucius chất vấn.

“Trong một quán bar trên đại lộ Tám, đang nói chuyệnvới người pha chế ruơự, bằng một giọng thì thầm. Tôi nghĩ họ đang thương lượng chuyện gì đó. Ô, chờ đã, có ai vừa đến từ phía sau, và bà ta đi theo hắn,” Diggory trả lời. “Tôi không nói chuyện lâu được, đây là điện thoại của quán bar. Tôi sẽ nói chi tiết cho ông vào ngày mai.”

Đầu dây cắt ngang.

Rầm. Lucius ném điện thọai xuống sàn trong phẫn nộ. Ông hít hơi thật sâu và đếm đến mười, cố gắng bình tĩnh lại. Sau một lúc, ông cúi xuống và nhặt điện thọai lêm, đặt tai mình vào để nghe thấy âm thanh quay số quen thuộc. Nhưng chẳng nghe thấy gì cả.

Tuyệt, điện thoại hỏng rồi.

--------

“Chà, lâu không gặp, Draco. Khỏe không ? Vẫn dựa dẫm vào Bố hả ? Vẫn giàu nứt đố đổ vách hả ? Dĩ nhiên rồi. Nói cho cùng , sẵn sàng trả một triệu hay gì đó để giết Riddle thì chắc hẳn là phải giàu rồi. Tốt.Tốt đây.”

Họ Malfoy cảm thấy muốn đảo tròn mắt, thay vì đem vẻ hợm hĩnh nổi tiếng đậm chất Malfoy khi anh trao cho Zabini cái nhìn gia trưởng. Dù lòng bàn tay thì ướt nhẹp.

Họ vẫn ở trong quán bar, bao quanh bởi đàn em của Zabini, tay cầm súng và băng đạn. Dĩ nhiên, anh cũng có một khẩu súng trong túi áo trong, nhưng nó chậm và nhỏ. Những viên đạn chỉ bắn tôi hơn một khẩu B-B, nghĩa là hoàn toàn vô dụng trong trường hợp này.

Có nghĩa là anh phải ngậm miệng lại không nói những lời tai hại. Anh rất nghi ngờ là Zabini sẽ làm ra trò gì, nhưng ai biết được tên này có khả năng gì. Và được bao vây bởi những tên trông như những tên giết người với súng ống giắt ngang sẽ hù dọa trái tim gan dạ nhất. Draco, không may là, chẳng phải là siêu nhân, dù anh ước gì như vậy. Anh rất từng bị dọa về điều đó.

“Hân hạnh được gặp,” anh chào mừng qua kẽ răng, buộc bản thân nở một nụ cười nhỏ với Zabini. Không cần thiết để khiến tên này thành kẻ thù, nhưng cũng chẳng có lý nào khiến hắn thành bạn của Draco cả.

“Đây là những thằng ngon lành nhất,” Zabini nói, ngay lập tức chuyển sang vụ làm ăn, không buồn biết đến câu chào hỏi của tóc vàng. "Croak, Goyle, Crabbe, và Bruce."

Draco gật đầu, nhìn ngó từng tên một.

Croak trông như phiên bản vai u thịt bắp của Pettigrew. Mắt đen mang theo một sự ranh mãnh bí hiểm khi giao với mắt của Draco. Hắn rõ ràng là tên đầm dầu thứ hai trong nắm ên này, lãnh đạo khi Zabini không có mặt.

Họ Malfoy gật đầu.

Mắt của Goyle lại thể hiện cho Draco sự thông minh trong khoảnh khắc. Anh hỏi Goyle bằng một câu đơn giản : “Khỏe không ?” Gã này trả lời với một tiếng gầm gừ. Zabini đã ngửi thấy mùi nghi hoặc của Draco khi y nói. “Goyle là thằng giết người ngon nhất của tôi đấy. Xử rất nhanh.”

Crabbe là đứa to xác nhất, mặc dù chỉ mập hơn là lực lưỡng. Zabini bảo tên này dùng súng rất tốt. “Có thể bắn xa với cự ly mười dặm. Rõ ràng là thổi phồng.

Bruce đúng là những gì Draco tưởng tượng nếu có ai đó nói với anh cái tên này. Rất lực lượng.Nhưng, giống như mấy thằng đần khác, mắt gã lời mờ và chẳng cho thấy có một tí óc nào trong hộp sọ dày.

Vậy là trong số bốn tên, tên duy nhất có não có thể nói chuyện đàng hoàng là một thằng chuột cống ? Draco nghĩ, có hơi thất vọng. Sở thích của Zabini trong lựa chọn đàn em ấy. Ít nhất Riddle cũng có vài tên ra hồn. Hình ảnh của Lupin và Greyback hiện lên trong óc. Nhưng chúng phải làm như thế. Hãy cho tôi thấy là một triệu có thực sự đáng giá hay không. Hay mình chỉ việc thuê một tên sát thủ đang làm cho Diggory.

“Chừng nào thì tôi có tiền ?” là cái đầu tiền bò ra khỏi miệng Zabini sau một hồi im lặng.

“Tất nhiên là sau khi xong việc,” Dracno nói chắc chắn.

“Tốt. Cho tụi này hai tuần chuẩn bị.”






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét