Mẫu phi nói với ta, thân là hoang tử, ngươi có thể không làm kẻ cao quý tột cùng, có thể không làm kẻ thông minh tột đỉnh, có thể không làm người được coi trọng, thì phải trở thành kẻ khó dò nhất.
Mẫu phi chính là người như vậy. Nàng biết nên làm cái gì, cái gì không nên làm. Nàng biết lúc gặp thời được yêu sủng, cũng sẽ có lúc bị thất thế. Nàng biết lúc nào thì đi chèn ép những sủng phi khác, nhưng cũng biết lúc nào nên bị người khác chèn ép.
Cho nên, nàng ở hậu cung địa vị không phải cao nhất, cũng sống được tiêu sái theo ý thích.
Sáu tuổi năm áy, Thất đệ sinh cùng ngày với ta theo lãnh cung đi ra.
Ta chạy tới hỏi Mẫu phi phải làm sao bây giờ, Mẫu phi lại có vẻ khó tính được kế, chỉ thở dài, nói : "Không cần tiếp cận hắn."
Dưới sự dạy bảo của mẫu phi, ta bắt đầu trở nên trầm ổn, thậm chí với mấy hoàng huynh còn thấu triệt hơn, nhưng vẫn che dấu, không bị phát hiện.
Cho nên ta biết Cơ Chi Ngạn thường dùng ánh mắt mê man nhìn Thất đệ, mà Cơ Chi Tùy đối với Thất đệ căm thù nhưng chính mình lại không phát hiện thường để ý đến.
Thậm chí cả phụ hoàng, đối với Thất đệ cũng thế.
Cơ Chi Tùy không biết vì cái gì phải lao lực tâm tư tiếp cận con mèo của Thất đệ, cũng không biết vì cái gì con mèo không muốn hắn thân cận liền sinh ra phẫn nộ, rồi lại làm nên chuyện chính bản thân mình hối hận.
Cơ Chi Tùy gọi người treo cổ con mèo kia, ta xem Cơ Chi Ngạn đứng ở xa xa lẳng lặng nhìn thấy, đại khái lúc xác định được con mèo đã chết, mới xoay người rời đi.
Ta dời tầm mắt, ở trong lòng cười lạnh một tiếng.
Phụ hoàng vì chuyện này giận dữ, ta cũng bị liên lụy, cấm cửa ba ngày.
Mẫu phi hỏi rõ sự tình, trầm mặc thật lâu.
"Chi Diệc", bà nghiêm túc nói với ta, "Đừng cho Thất đệ chú ý tới ngươi, cũng đừng làm cho nó chán ghét ngươi."
Ta biết.
Cho dù Mẫu phi không thận trọng nói cho ta, ta cũng sẽ không đi tiếp cận em ấy.
Dù sao, ta không giống như Cơ Chi Tùy vô tri, cũng không giống Cơ Chi Ngạn có thực lực đi tranh giành.
Dù sao, ta chỉ muốn an an ổn ổn, vượt qua cả đời này.
Phụ hoàng ngày càng sủng ái Thất đệ, Cơ Chi Ngạn bắt đầu bất an.
Ta từng nghi hoặc, vì cái gì Mẫu phi chưa từng nghĩ tới đi đối phó Tô chiêu nghi.
"Tuy rằng chúng ta biết lúc ấy mưu hại Mẫu phi không phải Tô chiêu nghi, nhưng người bên ngoài cũng không biết, hơn nữa Thất đệ bây giờ được sủng ái, Mẫu phí sẽ không sợ....."
Mẫu phi khoát tay, thở dài nói : "Không cần phải lo lắng đi đối phó ả, chính ả cũng sống không được bao lâu."
Mẫu phi không động đến bà ta, không có nghĩa là người khác cũng sẽ không động đến.
Nhớ lúc Phục nghi thái tử đến, Chu quý phi bắt đầu hành động.
Phụ hoàng vẫn không lập Hậu, Chu quý phi là nữ nhân có địa vị cao nhất hậu cung.
"Vị trí này ư, ả sẽ ngồi không lâu đâu, thật sự là một ả đàn bà ngu ngốc." Mẫu phi nghe nói Chu quý phi âm thầm xin Phục Nghi thái tử làm chuyện này, như vậy lạnh lùng cười, trào phúng nói.
Chuyện này, ngu xuẩn không chỉ có Chu quý phi, còn có tên Phục Nghi thái tử kia.
Phục Nghi thái tử đến trước yến hội, Thất đệ chưa có đến. Ta xem Phục Nghi thái tử hướng cửa nhìn cái gì đó, chỉ tiếc.... Ta nở nụ cười một chút, Thất đệ đối với kẻ mình không thích, từ trước đến nay không chút để ý.
Phục Nghi thái tử cuối cùng lưu lại một phong thư, nhờ người giao cho Thất đệ.
Mà không quá nhiều lần, lá thư này đã bị Cơ Chi Ngạn cản lại.
Chỉ sợ, vô luận Phục Nghi Thái tử viết cái gì, phong thư này vĩnh viễn đều đến không được tay Thất đệ.
Lời của Mẫu phi đã trở thành sự thật, Tô chiêu nghi phóng hỏa tự thiêu.
"..... Ai, thật sự cứ như vậy mà chết đi ...." Lúc Mẫu phi trở về hình như có chút mỏi mệt, nàng nằm ở trên xích đu, mày hơi nhăn lại. "Ta còn nghĩ đến ả chống đỡ một lúc lâu nữa...."
"Mẫu phi trước kia có biết Tô Chiêu nghi ?"
"Đúng..." Mẫu phi lẩm bẩm nói, "Quê quán của ta, cũng là ở Lạc Hương."
"Nhà mẹ đẻ của ta ở Lạc Hương từng có kết giao với Tô gia, lúc đó, Tô Y là đứa bé gái mồ côi do Tam thiếu gia của Tô gia mua về."
"Tam thiếu gia là người rất tốt, cha ta còn hay đùa là gả ta cho hắn...." Mẫu phi nói xong nở nụ cười một chút, "Đáng tiếc Tam thiếu gia chỉ thích Tô Y, đã cự tuyệt."
"Tuy rằng ta cũng không thích Tam thiếu gia, nhưng cứ như vậy mà bị cự tuyệt, cũng cảm thấy không cam lòng. Vì thế, ta muốn nhìn xem cái Tô Y kia rốt cuộc là ai."
".....Đến Tô phủ ngày đó là ngay lễ Thu Nguyên. Lúc ta tìm được bọn họ, bọn họ đang ở trong sân. Tô Y lúc ấy đang khóc, Tam thiếu gia ở bên cạnh an ủi nàng. Ta nghe lén một lúc, nguyên lai là mặt nạ Tam thiếu gia mua cho Tô Y bị người ta làm hư..." Mẫu phi rũ mắt, "....Đều là trẻ con, có thể biết cái gì là tình ? Nhưng, cũng vì đang là đứa nhỏ, loại tình cảm này mới càng chân thành tha thiết...."
Mẫu phi thở dài, lại nói : "Sau đó, ta lại đi qua Tô phủ một lần."
"Cũng ở trong cái viện ấy, Tam thiếu gia đánh đàn, Tô Y múa hát...."
Mẫu phi đứng lên,
"Ngươi không biết đâu, điệu múa ấy của Tô Y lúc ấy thật sự rất đẹp...."
Mẫu phi nói xong đưa tay lên, làm một động tác xoay tròn. Sau đó lại lắc đầu, một lần nữa trở lại ngồi vào ghết dựa.
"Lúc đó ta rất hâm mộ, sau chính mình cũng đi học, lại không thể múa được loại ý vị đó.... Giờ ngẫm lại, không biết khi đó là hâm mộ điệu múa của Tô Y hay là hâm mộ tình cảm của bọn họ.... thật không nói nên lời...."
"Sau đó thì sao ?" Ta hỏi, "Tô Y như thế nào lại vào cung ?"
"...... Sau đó, Tô gia bị diệt môn," Mẫu phi cười cười, nói, "Thế lực của Tô gia xích mích với Hoàng thượng, tự nhiên cũng bị loại bỏ. Tô Y vốn cũng sống không được, nhưng Tam thiếu gia hao hết tâm tư cứu nàng ra.... Sau đó, chính là tạo hóa trêu ngươi...."
Mẫu phi nhìn móng tay xinh đẹp được trau chuốt của mình, khe khẽ thở dài.
"...... Tô Y không nơi nương tựa, đành phải ca múa sống qua ngày. Không biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh, cư nhiên được Hoàng Thượng nhìn thấy, ra lệnh đưa vào cung....."
"Nhưng bà ấy hẳn là yêu Tam thiếu gia." Ta nói.
Mẫu phi nhìn ta liếc mắt một cái, cười cười.
"Chi Diệc, mị lực của phụ hoàng ngươi, không người nữ nhân nào có thể cự tuyệt.”
"Một khi đã như vậy," Ta rũ mắt, "Bà ta cũng chỉ là một nữ nhân tươi sắc bình thường mà thôi."
Mẫu phi lắc đầu nói, : "Ta đoán, ả ngay từ đầu là muốn mượn cớ báo thù..... Chỉ tiếc, sau lại đối với hoàng thượng cũng sinh ra tình cảm. Một bên vì Tam thiếu gia mà thống khổ, một bên lại muốn không bằng cứ quên hắn đi mà sống.... Tô Y có một nửa đã chết theo Tam thiếu gia, một nửa lại đắm chìm trong nỗi dày vò yêu hận.... Cho nên ta nói, ả một ngày nào đó sẽ không chống đỡ nổi nữa...."
Ta không thích người đàn bà này.
Mặc kệ bà ta có bao nhiêu khổ, mặc kệ bà ta có phải do chính nỗi do dự lựa chọn của mình mà thống khổ.
Ta chỉ cảm thấy bà ta xứng đáng bị như thế.
Sau khi Tô Y chết, cục diện chính trị bắt đầu phát sinh biến hóa.
Có thể rõ ràng thấy được, Phụ hoàng đang đem thế lực của mình, từng chút từng chút giao cho Cơ Chi Ngạn.
Thất đệ sau khi đi Truy Dương, không khí trong hoàng cung càng lúc càng khẩn trương.
Ta biết phụ hoàng là muốn rút lui, sau đó mang Thất đệ đi tiêu dao.
Dù sao những năm gần đây, ánh mắt của phụ hoàng nhìn Thất đệ, càng ngày càng nhiệt liệt.
Cơ Chi Ngạn cũng biết, cho nên mới làm ra cái chuyện này.
Đáng tiếc Cơ Chi Ngạn xem nhẹ thực lực của phụ hoàng.
"Chi Diệc, trong số hoàng tử, chỉ có ngươi là hiểu lí lẽ nhất. Chỉ tiếc, một hoàng đế không phải chỉ cần hiểu lí lẽ."
Ngày đầu tiên Thất đệ mất tích, phụ hoàng tìm được ta, nói với ta như vật.
"Cho nên, về sau nhờ ngươi nhìn tới Cơ Chi Ngạn đi."
Phụ hoàng giao cho ta một ít thứ, vài thứ đó có thể hạn chế một ít quyền lợi của đế vương.
".....Nếu không phải vì Đế quốc...."
Phụ hoàng vỗ tay xuống bàn, cái bàn nháy mắt biến thành từng mảnh nhỏ.
Nếu không phải vì Đế quốc, phụ hoàng chắc chắn sẽ giết Cơ Chi Ngạn.
"Chi Diệc," Phụ hoàng nhìn ta một cái, nói : "Thử đi yêu người nào khác đi"
Ta sửng sốt một chút.
Ta đã cho ta giấu đủ thâm sâu đến khi mình quên đi cảm giác yêu say đắm này.
Nhưng phụ hoàng lại dễ dàng nhìn ra.
Ta cười khổ một chút nói "Phụ hoàng, người có đôi khi, thật sự rất tàn nhẫn."
Phụ hoàng đưa lưng về phía ta, trả lời : "Bởi vì ta không muốn mất đi bảo vật quan trọng."
Phụ hoàng cuối cùng vẫn tìm được Thất đệ.
Hắn muốn chúng ta chờ ở cửa, một mình đi vào.
Sau đó, Cơ Chi Ngạn trong phòng bay ra, ngã trên mặt đất, còn ói ra một búng máu thật lớn. Cơ Chi Ngạn bị thương không có cách nào nói chuyện, lại vẫn si ngốc nhìn cửa phòng. Đỗ Tử Lạc muốn đem hắn mang đi, lại bị cự tuyệt.
Thất đệ cuối vùng vẫn cùng Phụ hoàng ra đi, trước khi đi còn nhìn Cơ Chi Ngạn nói câu tái kiến.
Ta ngẩng đầu, nhìn hắn lần cuối. Lúc em đi, vẻ mặt rất hạnh phúc.
Ta xoay người, vỗ vỗ bả vai Vu Tố.
Vu Tố hướng ta lắc đầu, cười khổ mà nói : "Cái mặt nạ kia, ta rốt cục có thể ném nó đi."
Vu Tố trước đây đã từng gặp Thát đệ, lúc bọn họ cùng bị mấy tên buôn lậu bắt đi.
Vu Tố giữ lại cái mặt nạ Thất đệ đánh rơi, Thất đệ đối với Tố một cái ấn tượng cũng không có.
Kẻ đồng dạng đáng thương.
Ta nhớ rõ trướ kia cùng đi học, thường xuyên thấy Thất đệ nhìn ra ngoài sửa sổ. Lúc có ánh mặt trời, còn lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc.
Vì thế, ta bắt đầu chờ mong mỗi ngày đều là một ngày nắng đẹp.
Có một lần học cưỡi ngựa, bởi vì không bắt được trọng điểm, ta lập tức té xuống. Lão sư đem ta hăng hung giáo huấn một lát, các hoàng tử, cũng đều lộ ra ánh mắt vui sướng khi người gặp họa hoặc đồng tình. Ta quay đầu nhìn về phía Thất đệ, em nhìn lại ánh mắt mờ mịt của ta một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên cười với ta.
Nụ cười kia thực trong suốt, tinh khiết cái gì cũng không có. Ta bỗng nhiên liền cảm thấy khổ sở và ủy khuất, dù sao chỉ có sáu tuổi, còn không có biện pháp đối với ác ý của kẻ khác.
Lúc hắn đi tới, nhẹ giọng hỏi ta có đau đến chân hay không.
Ta đại khái trả lời không có. Vì thế, em cười một chút, mang theo Trữ Dũng Thần bỏ đi.
Hình như là bắt đầu từ ngày đó, ta mới chính thức nghi theo lời mẫu phi, không đi tiếp cận em.
Kỳ thật, ta hâm mộ phụ hoàng, cũng hâm mộ Cơ Chi Ngạn, thậm chí còn hâm mộ Cơ Chi Tùy.
Tuy rằng hâm mộ, ta lại biết chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không bước ra.
Cho nên chỉ có thể ở trong lòng lén lút chúc em hạnh phúc.
Đọc đoạn cuối mình có phần ko hiểu lắm. Hình như Tiểu Thất bị thái tử cưỡng bức thì phải, đại khái thế. Cơ mà đọc truyện này u ám mà lạnh lẽo quá. Từ đầu đến cuối Tiểu Thất cứ như nội tâm là một đáy đại dương khôn cùng khôn tận. Nói cho đến giờ, có lẽ Tiểu Thất có thực sự yêu Thu hay ko cũng ko rõ nữa. Hơi bất mãn là tất cả các nhân vật xuất hiện trong truyện, trừ Hứa Tiến ra, ít nhiều đều yêu Tiểu Thất. Mà cho đến tận cùng trong lòng Tiểu Thất yêu ai, mình cho dù xem hết truyện, cơ hồ cũng là không có. Thậm chí có cảm giác, ngoài Phương Diêu Sinh kiếp trước mà Tiểu Thất có tình cảm theo kiểu "không phải là yêu" như mọi người nói thì đời này kiếp này, cho dù không yêu, nhung nhớ nhất, luyến thương nhất, chỉ có một ca vũ Tô Y mà thôi.
Trả lờiXóaCho dù là Thu, cũng ko có loại tình cảm đó...
hi`, quá trình 2 tháng của bạn mà mình chỉ đọc trong 4 tiếng đồng hồ. Thật tội lỗi à. Nhưng mà bạn dịch hay quá, văn phong dịch rất mượt. Truyện rất nhẹ nhàng, cứ như một dòng vước, róc rách hảy vào tim, lành lạnh, phảng phát một chút bi thương. Cái kết cũng rất nhẹ nhàng. Cùng yêu một người nhưng cách thể hiện lại khác nhau. Cái nhìn của bạn Vô Dụng trong truyện cũng rất nhạt nhòa, mờ mờ ảo ảo, như ảo như vô. Cả truyện, nếu cảm nhận thật sâu, sẽ thấy một màu tím hồng nhạt nhạt cho cả câu chuyện, không phải là màu vàng của ánh tà dương cũng không phải là màu sương trắng mờ ảo. Cơ mà cái yêu của bạn Chi Diệc rất sâu đậm à, dù không có tính chiếm hữu nhưng cũng không phải ngu ngốc, giả dối. Bạn ấy là một kẻ biết nhìn xa à, trong công việc cũng như trong tình yêu.
Trả lờiXóaChân thành cám ơn bạn vì đã dịch một truyện như vậy.
Kí danh: Nguyệt
T^T
Trả lờiXóaThích diệc T^T Chỉ 1 phiên ngoại ngắn ngủn T^T Diệc ca đã cướp đi "chái tim lon lớt" của mình T^T
aiz
Ay, kim dich cai nay` hay ghe do' nha. Co' dieu` doc xong tuc' tuc', khong co' cam thay' thoa man~ :( :(
Trả lờiXóaai da`, Be' cung dang bi. chet' chim` trong mo' danmei day ...
Cám ơn bạn đã dịch truyện này. Truyện thật hay và mình cũng đã lượn ra, lượn vào blog của bạn đọc đi,đọc lại truyện này 3 lần rồi nhưng mỗi lần cảm giác thật khác nhau. Truyện không có quá nhiều tình tiết cao trào hoặc kịch tính nhưng lại trầm ổn để lại ấn tượng thật sâu. Tuy rằng truyện có thể nói là có 1 HE nhưng vẫn có cảm giác tất cả nhân vật trong đây không ai tìm thấy được hạnh phúc trọn vẹn.Vô dụng có thể nói là hạnh phúc vì cuối cùng đã tìm được một người toàn tâm tòan ý yêu thương mình nhưng dường như sâu thẩm bên trong tâm hồn vẫn có nỗi buồn, niềm khắc khoải không thể lấp kín. Thu tuy hạnh phúc được ở bên cạnh người mình yêu nhưng liệu nó có thật hạnh phúc không khi biết rằng trái tim người ấy vẫn mãi có một nơi sâu kín ko thể chạm tới.
Trả lờiXóaQuả thật mình vẫn không thể hiểu được tâm hồn Vô Dụng sâu thẩm bên trong ẩn chứa điều gì và mong muốn điều gì?
Chưa thấy truyện nào mà nhân vật chính được nhiều người yêu đến vậy *cười*
Trả lờiXóaCơ mà thấy Tiểu Thất vô tình quá, không hề biết tình cảm của người ta trừ khi được trực tiếp bày tỏ (như 2 vị ở trên). Đọc xong 37 chương cùng cái phiên ngoại còn thấy ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Truyện mang không khí u buồn, bình thản và mơ hồ như chính Tiểu Thất vậy. Mà cả cái kết thúc cũng thế. Mình cứ cảm thấy tình cảm của Tiểu Thất đối với "Thu" mơ hồ thế nào ấy, cứ như là ngộ nhận. Thậm chí tình cảm đối với Y và người yêu kiếp trước còn thấy chân thật hơn... Không hiểu tại sao lại có suy nghĩ như vậy *thở dài*
Dù sao thì truyện cũng rất hay và đáng đọc (cũng là một trong số ít đam mỹ mà không có mấy cảnh XXOO, đọc mà thấy trong sáng quá). Dù không thích phụ tử văn nhưng lại đọc một mạch đến hết thế này... :D
Cảm ơn dịch giả rất nhiều ^^
Truyện này từ đầu đến cuối đều man mác một nỗi buồn vô tận, tuy có cũng những phút dễ thương xen vào nhưng không gian trong truyện luôn luôn chứa đựng những ước mơ và nỗi niềm sâu kín của từng nhân vật.
Trả lờiXóaVô Dụng quả thật không hề vô dụng như tên của em, dù vô tình nhưng em đã giúp đỡ không ít người em gặp phải, và cũng bởi vì thế họ cũng đã vô tình mà gửi gắm cho em chân tình của chính bản thân.
Mỗi người đều yêu em bằng những cách khác nhau, Thu ca yêu em bằng sự kiên trì, Ngạn ca lại yêu em bằng sự độc chiếm, Trữ ca - Nguyệt ca yêu em bằng sự bảo hộ, Tố ca - Diệc ca yêu em bằng sự câm lặng và Tuỳ ca dù bốc đồng nhưng cũng yêu em.
Chưa bao giờ có một danmei lại lưu lại nhiều cái buồn cho mình như vậy, buồn vì số phận kiếp trước cho đến lúc 5 tuổi của em, buồn vì những suy nghĩ của em luôn luôn mơ hồ lãng đãng làm cho người đọc không khỏi cảm thấy con người của Dụng nhi quá khó để nắm bắt, buồn vì tình cảm em dành cho Y thật tha thiết nhưng cũng đầy đau khổ, buồn vì đến cuối cùng tác giả vẫn không cho mình được một hồi kết đầy mĩ mãn, số phận của những người ở lại ra sao? Chi Ngạn rốt cuộc có thể quên em không? Nguyệt ca - Diệc ca - Vu Tố có thể có hạnh phúc mới? hay tất cả những người bị em bỏ lại sẽ ngày ngày nhớ đến em không sao quên được?
Cám ơn bạn đã đem bộ danmei này chia sẻ với tụi mình, đây đúng là một bộ danmei hay, nhẹ nhàng và đầy sâu lắng, tuy nó hơi ngắn và còn nhiều điểm chưa rõ nhưng Vô Dụng trong truyện thực ra lại có thể được nhiều người yêu quí đến vậy làm tớ hơi bất ngờ, tớ đếm tới đếm lui thì có 6-7 anh thích Dụng nhi, tới cuối cùng lại lòi ra 2 anh nữa, dù sao cũng chúc mừng em đã có thể thực hiện ước nguyện. Tuy chỉ đọc xong câu chuyện của em trong một ngày nhưng chị sẽ nhớ mãi Dụng nhi~
Minh von khong thich phu tu van,nhung doc truyen nay *hu, hu* thich em Dung va anh Thu qua
Trả lờiXóaTuy rằng hâm mộ, ta lại biết chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không bước ra.
Trả lờiXóaCho nên chỉ có thể ở trong lòng lén lút chúc em hạnh phúc.
-> có loại hạnh phúc gọi là ' buông tay ' và cũng có loại hạnh phúc chỉ là âm thầm...
Quỳnh: truyện này thực sự theo khuynh hướng hướng nộ a. Đọc thì phải suy nghĩ nghĩ thì lại càng rối, nên tốt nhất các nàng đừng nghĩ nhiều ^^ .
Trả lờiXóaCòn cái vụ lần đầu của Vô, là Thu cũng tốt là Ngạn ca cũng tốt, không nên chấp nhất....ai thích Ngạn ca thì cứ nghĩ là Ngạn ca đi dù sao cũng có phần an ủi ( một khắc thành tiên cả đời cô tịch), còn là Thu thì cũng không sao ha ...
Cuối chương cũng nên lịch sự thanks nàng Kim một cái nga...*hôn gió*...tái kiến
nhẹ nhàng, ko chiến tranh điêu tàn, ko yêu như trời đất, ko ngược luyến tàn tâm, ôn nhu mà ấm áp, quả là rất nhẹ nhàng ghi chặt trong lòng
Trả lờiXóađau cho cơ chi ngạn, tội cho cơ chi tùy, đồng cảm cùng cơ chi diệc, chấm chấm cho vu tố... đeo đuổi dai dẳng hết lòng hết sức tâm nguyện đạt thành, chúc phúc cho thu...thật mong cũng có người cùng mình chu du thiên hạ ^0^
Nga ~ Ta xem tất cả lại có ý nghĩ...Trong truyện này đáng sợ nhất k phải là thực lực của Thu, ý chí của Ngạn, càng không phải đệ nhất tự kỉ Tiểu Thất, mà chính là nương của Cơ Chi Diệc =))
Trả lờiXóaKiểu người như vậy thất đáng sợ a ~ Có cảm giác cái gì cũng có thể nắm trong lòng bàn tay :))
hiepsiheo
Trả lờiXóaEm Dụng thực đáng để yêu từ vẻ bề ngoài đến cả tâm hồn, hỏi sao fụ hòag, mấy ca ca ngay cả Vu Tố, Thanh Nguyệt...thực ngưỡng mộ
ai da mị lực của em còn ghê hơn cả cha em là cái chắc
Trả lờiXóasặc gieo rắc ái tình khắp nơi mà em ý chả bít j`.
thak nàng đã edit mặc dù nàng mắc lỗi chỉnh tả hơi nhìu
thak nàng đọc chuyện này rất có ý nghĩa a
Wow hay qua....cam on nang edit bo nay...em dung co 7 nguoi yeu em hehehe...em co cai mi luc tram ngam on nhu ma manh me lam nguoi ta say dam me luyen
Trả lờiXóaTa đọc mấy lần...lần nào cũng cảm nhận được nổi buồn man mát len nhẹ vào tim, từ đầu tới cuối đều mang theo nổi u sầu...nhưng đó là điểm hấp dẫn của truyện...thanks nàng đã edit...ta đọc một lần nhớ mãi k quên...
Trả lờiXóaTa đọc rất nhiều truyện nhưng chưa có truyện nào mang nỗi buồn như truyện này, cũng chưa có truyện nào buồn mà hấp dẫn như truyện này...