Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Đại thúc thượng ngộ lang chương 117 - 119

Chương 117



"Còn dám nói không phải !" Nhiên Nghị tát vào một bên mông của nam nhân, nam nhân khẽ run rẩy, Nhiên Nghị tiếp tục ghé vào lỗ tai hắn nói, "Tao nói mày đừng đến gần Thư Diệu, mày rốt cục muốn hại anh em của tao tới khi nào, tránh xa Thư Diệu ra một chút."

"Tôi không có đến gần ai..." Nam nhân thực vất vả biểu đạt ý nghĩ của mình, trong không gian hẹp hòi, không khí pha loãng làm cho hắn không thở ra hơi nổi, hơn nữa trong cơ thể hàm chứa hỏa nộ của Nhiên Nghị, khiến nam nhân chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào chua xót, mỗi một đợt trừu sáp mãnh liệt của Nhiên Nghị, thân thể nam nhân lại run lên.

Nhiên Nghị ôm lấy eo nam nhân nhanh chóng thẳng tiến, hông nam nhân bởi vì tốc độ kịch liệt mà chấn động, tiếng hít thở dồn dập của nam nhân đi vào tai nam nhân càng rõ ràng, tiếng thân thể va chạm xoay quanh thang máy u ám, nam nhân cúi đầu rên rỉ thống khổ.


Mỗi một lần tiến vào thân thể nam nhân lại co rút cực điểm, trong cơ thể kia phun trào ra ý tứ phóng túng, kích thích hắn đại não, thậm chí cả thân thể hắn sắp tê liệt, hai chân run rẩy hàm chứa "cự thú" điên cuồng hung mãnh, Nhiên Nghị ôm sát lấy thân thể vô lực của nam nhân, nâng lên một chân của nam nhân, càng thêm dễ dàng tiến vào bí huyệt nóng ướt kia.

Nam nhân bị xâm nhập đến rối loạn, cho đến khi cảm giác được một dòng nhiệt lưu dũng mãnh đi vào trong thân thể, bàn tay ôm bên hông lại càng nắm chặt, đùi cũng bị trói chặt, đồng thời bên tai truyền đến tiếng thở dốc của Nhiên Nghị, hai mát nam nhân bị hơi thở của kẻ phía sau phả đến nóng rực.

Sau khi ổn định hơi thở, Nhiên Nghị mới rời khỏi nam nhân, y xoa xoa đột khởi trức ngực nam nhân rồi mới thả hai tay nam nhân ra, khi nam nhân chật vật kéo quần lên, Nhiên Nghị đã ăn mặc chỉnh tề, khôi phục bộ dáng bình thường, nam nhân cảm thấy bản thân xui xẻo đến cực điểm, thang máy đúng lúc này lại lung lay vài lần, đèn lại sáng lên.

Thang máy đã sửa xong.

Nhiên Nghị đánh giá bộ dáng chật vật của nam nhân, từ trong túi lấy ra một sợi vòng cổ, khẽ đung đưa trước mặt nam nhân, "Có nhớ đây là cái gì không, ngươi nếu còn dám câu dẫn anh em của ta, ta không thể cam đoan vợ ngươi sẽ an toàn." Y ác độc cười.

Nam nhân ngây ngẩn cả người, trên vòng cổ là nhẫn kết hôn của hắn và Tâm Nghi.

"Cậu bắt Tâm Nghi ?" Nam nhân hoài nghi nhìn y, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi.

"Đừng nói khó nghe như vậy, là ta mời ả đến làm khách." Nhiên Nghị lộ ra nụ cười chiến thắng, y biết chỉ cần có ả đàn bà kia trong tay, Lâm Mộ Thiên sẽ nghe lời y, hơn nữa trong bụng ả còn có đứa con của Vĩnh Trình, đứa nhỏ đó là lợi thế tốt nhất của y.

"..." Nam nhân không thể nói nên lời, bởi vì bản thân vô năng nên Tâm Nghi mới bị bắt, trong lòng của y thực khổ sở, cảm thấy thực có lỗi với Tâm Nghi, Tâm Nghi ở trong tay Nhiên Nghị nhất định chịu không nổi.

"Không cần mang ý xấu gieo cho ta, ta cũng không phải loại gặp đàn bà kiểu gì cũng chạm vào, ta cũng không ngờ Vĩnh Trình cũng ngươi lại đi thích mặt hàng loại này."

Nam nhân đại khía đã biết mục đích bắt Tâm Nghi đi của Nhiên Nghị, hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng, cảm giác tội lỗi trào dâng, hắn trầm mặc, sắc mặt tái nhợt vì chịu đả kích rất lớn.

Nhiên Nghị nhìn chằm chằm gương mặt thống khổ của nam nhân một chốc, không hiểu sao trong lòng lại quặn lại, y thầm mắng một tiếng gặp quỷ, quặn cái gì mà quặn, cửa thang máy vừa mở ra, y liền nhanh chóng rời đi.





Chương 118



Y chỉ là cảm thấy thân thể nam nhân không tồi, còn việc khác, y sẽ không nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến....

Nam nhân không biết bản thân làm sao đi ra thang máy, chỉ nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên, còn có bảo an không ngừng giải hích vấn đề thang máy trục trặc vừa rồi, nam nhân không phát hiện ngoài thang máy dán thông báo bảo trì, một màn tình ái vừa rồi đã đả kích tinh thần nam nhân rất nhiều, đi đến đám phóng viên vẫn không lộ ra nụ cười, hôm đó Thư Diệu vì công việc buổi tối nên không đến đón hắn, mà người đến là Lâm Việt.

Lâm Việt phát hiện hắn không ổn, cũng không cho mình thay hắn tắm rửa, cũng không làm tình, chỉ để cậu đơn thuần ôm khi ngủ, Lâm Việt cả đêm không ngủ, bởi vì buổi tối hôm đó, ngốc nam nhân Lâm Mộ Thiên cư nhiên ôm cậu khóc.

"Phát sinh chuyện gì ?"

Nam nhân lắc đầu.

"Anh nói cho em biết đi, em sẽ giúp anh."

Nam nhân vẫn lắc đầu, nhưng ánh mắt đỏ hoe, trốn trong lồng ngực cậu.

"Anh hai..." Lâm Việt ôm chặt bả vai run rẩy của nam nhân, nam nhân không muốn nói, là không muốn cuốn Lâm Việt vào chuyện của Nhiên Nghị cùng Vĩnh Trình, nam nhân lo lắng, rất lo, hắn sợ rằng mình khi nói ra lại càng làm cho câu chuyện thêm phức tạp, phức tạp đến mức hắn không khống chế được, cho nên hắn lựa chọn một mình đối mặt.



****



Sáng hôm sau nam nhân phải đi quay phim, Lâm Việt thức dậy đi tìm Thư Diệu thương lượng chuyện nam nhân, hai kẻ anh tuấn đối mặt vào nhau ở nhà ăn, khiến người bên ngoài thường xuyên ghé mắt qua.

"Anh ấy gần đây không thích hợp , rốt cục sao lại thế này, cậu đi tìm người thăm dò một chút đi." Trong mắt Lâm Việt tràn đầy lo ấu, ánh mắt bồng bềnh khung cảnh ngoài cửa sổ.

"Có phải lúc làm cậu dùng sức quá, làm đau anh ấy." Thư Diệu ngẩng mặt lên nhìn Lâm Việt, đôi mắt đen thăm thẳm mang theo ý cười, anh biết mối quan hệ giữa Lâm Việt và Lâm Mộ Thiên, chỉ cần nam nhân ở bên mình, anh cũng không ngại cùng Lâm Việt chia sẻ, trong nhận thức của Thư Diệu, anh không cảm thấy nam nhân ghét Thư Diệu.

Thậm chí nam nhân đối với Lâm Việt có phần đặc biệt....

"Tôi không có." Trong lòng Lâm Việt thực loạn thực phiền, cậu muốn biết nam nhân ở bên ngoài chịu ủy khuất nào, nhưng ngốc nam nhân kia lại chưa bao giờ nói ra, chỉ một mình đau khổ chịu đựng.

"Cậu thật sự nguyện ý cùng tôi bảo hộ Mộ Thiên sao ?" Thư Diệu đã cùng Lâm Việt đàm phán, anh muốn xác định Lâm Việt là không phải chơi đùa, nếu chỉ là chơ đùa vậy cũng không cần.... "Cậu nếu hiểu ý tôi, bằng một mình tôi thì không đủ, nếu cậu chỉ đùa vui, vậy thì sớm rời đi, đừng lãng phí thời gian."

"Không," Lâm Việt trả lời chắc chắn, cậu không phải là vui đùa, cậu là nghiêm túc. "Tôi sao có thể ngu ngốc để mình rời đi cho cậu độc chiếm anh ấy." Cậu nửa đùa nửa thật nói.

Thư Diệu nghĩ nghĩ, gật đầu : "Tốt lắm, tôi không hy vọng cậu về sau lại thương tổn anh ấy."

"Không cần cậu nói tôi cũng biết." Lâm Việt không kiên nhẫn nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Thư Diệu, cậu liền cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lại không phản bác, cậu đối với nam nhân là thật tình, muốn hảo hảo chiếu cố ngốc nam nhân kia, cậu không phải là chơi đùa, nhưng cậu biết chỉ có một mình không thể có được nam nhân, chỉ có thể cùng Thư Diệu nhận thức, cùng bảo hộ nam nhân.



Chương 119



Trong suy nghĩ của Lâm Việt, cậu vốn cho rằng người nam nhân thích chính là Thư Diệu, lần trước nhìn thấy cảnh hai người làm tình trong phòng bệnh, cảm giác khó chịu lúc ấy còn khiến cậu nhớ rõ.

Hai người đều thực bất đắc dĩ, lại không thể không cùng đối phương chia sẻ ái nhân, bởi vì quyền chủ đạo hiện tại không ở trong tay bọn họ, ai.... có lẽ hai người đồng thời có được, cũng còn hơn cùng đánh mất.

Tuy rằng cũng không phải cảm thấy phương thức này phản cảm, nhưng là vì nam nhân, hai kẻ trẻ tuổi vĩ đại này vẫn phải làm như vậy.

"Buổi tối hôm nay tôi muốn đến đón anh ấy tan tầm, cậu đừng xuất hiện, miễn cho gây cản trở chúng tôi." Thư Diệu nói ra mong muốn của mình, trong lòng chờ mong cuộc hẹn buổi tối.

Lâm Việt không nói chuyện, chỉ cầm một phần hợp đồng đưa cho Thư Diệu : "Cái này cậu đưa cho anh ấy đi."

"Đơn ly hôn ?" Thư Diệu có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Việt : "Loại chuyện này cậu như thế nào có thể bảo tôi đi làm, tôi không đưa đâu, nếu không thì cậu tự đưa đi, Tâm Nghi đối với tôi mà nói không tạo thành uy hiếp gì, tôi chỉ cần cùng một chỗ với Mộ Thiên là được, ly hôn hay không cũng không quan hệ."

"Có đưa hay không ?"

"Không."

"Không đưa cũng được, đêm nay để tôi đi đón anh ấy, cậu đừng đến." Lâm Việt chậm rãi thu hồi lá thư lại.

"Không được."

"Chờ tôi giải quyết xong, cậu lại đến."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả."

"Đừng nói chuyện kiểu đó với tôi, nói thế nào tôi cũng là tổng tài tập đoàn, cậu cũng phải tôn trọng đối tác một chút." Thư Diệu bất mãn, anh đứng lên không muốn nói tiếp, nếu Lâm Việt đã nói với anh, vậy vẫn để Lâm Việt đi giải quyết, anh không muốn thương tổ nam nhân, nhưng cũng không muốn người khác thương tổn nam nhân, bất quá Lâm Việt khiến cho anh yên tâm, tin tưởng Lâm Việt sẽ có phương pháp giải quyết tốt nhất.

Hai kẻ vốn từng ngầm đấu đá nhau, vì tương lai nam nhân, kết minh lại.

Lâm Việt nhợt nhạt nhấp một ly nước, chậm rãi tựa vào ghế, không biết ngốc nam nhân kia hiện tại đang làm cái gì ? Cậu gần nhất thường xuyên nghĩ đến nam nhân kia, loại tư vị thản nhiên ấy cũng không khiến Lâm Việt chán ghét, ngược lại còn thực hưởng thụ tư vị tuyệt luyến này, khiến cho cậu tìm được một sự ấm áp trong cuộc sống khiếm khuyết.

Anh hai....

Em nhất định sẽ đối xử tốt với anh.

*****

Bởi vì ngày hôm qua bị Nhiên Nghị đối xử tệ bạc, nam nhân hôm nay đi đường thực gian nan, khi quay phim xong đạo diễn còn quan tâm hỏi hắn có bị thương không, nam nhân đương nhiên nói không sao cả, chỉ có thể cố nén đau đớn mà đi nhập vai cùng một nữ diễn viên xinh đẹp,

Diễn xuất của hắn hôm nay không tốt lắm, liên tục NG, khiến cho nữ minh tinh thiếu chút nữa tức giận đến đánh người, nam nhân cảm thấy thực có lỗi, đạo diễn đến an ủi nam nhân đừng căng thẳng, bởi vì nam nhân bình thường đối xử với kẻ khác rất tốt, cho nến nhân viên công tác ở trường quay đều giúp hắn nói chuyện. Nam nhân thực lo lắng cho an toàn của Tâm Nghi, Tâm Nghi hiện tại ở chỗ của Nhiên Nghị, hắn biết Nhiên Nghị khẳng định sẽ đến tìm mình, khiến nam nhân không sao yên tâm được.

Hơn nữa hắn bay giờ còn không biết Vĩnh Trình thế nào, nghĩ đến Vĩnh Trình.... nam nhân cúi đầu nghĩ ngợ.

Lần trước Vĩnh Trình cufgn Thư Diệu náo loạn một trận thì không xuất hiện nữa, ngày đó Nhiên Nghị còn nói Vĩnh Trình cùng Tâm Nghi có gian tình, nam nhân không biết dùng tâm tình gì đi đối mặt, loại chuyện không ngờ này khiến cho hắn thương tâm, khiến cho hắn không biết phải đối phó thế nào, vợ mình cùng chủ nợ có quan hệ thân xác ? Hơn nữa bản thân hắn cùng Vĩnh Trình trong lúc đó cũng không đơn thuần.


2 nhận xét: