Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011
Đại thúc thượng ngộ lang chương 14
Không biết qua bao lâu, hai chân Lâm Mộ Thiên cũng vì thời gian quá dài mà chết lặng. Thể lực của Lâm Việt thực kinh người, tiết tấu chặt chẽ vẫn cứ như trước.
Điện thoại đã sớm bị cắt đứt, không ngừng phát ra tiếng "tít tít", thanh âm kia, như muốn đòi mạng, Lâm Mộ Thiên nghe được khiến lòng trở nên khiếp sợ.
Lâm Việt nhìn xuống mặt hắn, đáy mắt nổi lên vài tia khoái ý, hắn cứ như vậy bị Lâm Việt đè nặng, bắt buộc phải nhận lấy dục vọng của Lâm Việt, giờ phút này, gương mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ khó chịu.
Đúng vậy, đây đúng là cái mà Lâm Việt muốn ! Trong lòng Lâm Việt có hận ý, chàng chính là muốn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên - "thằng anh" từ nhỏ xuất thân từ trong khóa vàng, nhận biết thế nhân phỉ nhổ, tuy rằng hai người là cùng một cha, nhưng lại có đãi ngộ hoàn toàn khác nhau !
Chương 14
Dưới áp chế của Lâm Việt, thần trí của hắn có chút mê man, nhưng Lâm Việt cũng không tính toán cứ như vậy buông tha hắn, sau khi phóng thích, Lâm Việt nhanh chóng đem dục vọng theo cửa ngõ hẹp hòi của hắn rút ra.
Khoảng không nháy mắt, hai chân Lâm Mộ Thiên khẽ run rẩy, Lâm Việt đứng dậy, đem dục vọng đến bên miệng Lâm Mộ Thiên.
"Dùng dầu lưỡi của ngươi, giống như lúc nãy ngậm của ta, chậm rãi liếm cho sạch sẽ." Lâm Việt thấp đầu cười, trong lời nói tràn ngập khoái cảm trả thù.
"Buông."
Thái độ không thuận theo của hắn khiến Lâm Việt phi thường không hài lòng.
"Bạn gái ngươi hôm nay gọi điện đến." Lâm Việt không chút hoang mang cúi đầu, khẽ liếm môi dưới của hắn, hai tay còn không ngừng phiêu đãng trên người hắn, vừa vuốt ve vừa nói : "Ả nói, sinh nhật năm nay ngươi phải bồi ả, còn phải cho các thành viên chúng ta cũng cùng đi, ngươi hẳn là sẽ không để ý khi có ta đi." Nói xong, Lâm Việt liền nặng nề mà hôn hôn cái miệng hắn.
"Ngươi.... ngươi... trả lời thế nào...." Lâm Mộ Thiên có chút khẩn trương, hắn lo lắng nhìn Lâm Việt đang cười đến đắc ý, đối phương lại không kiêng nể gì.
"Ngươi hy vọng ta trả lời thế nào hả ? Hửm ?"
Lâm Mộ Thiên kinh hoảng giãy dụa, lại bị Lâm Việt nhanh tay đè lại.
"Ư...."
"Ả nói cho ta với ngươi cùng đi." Lâm Việt càng đè chặt hắn, thưởng thức bộ dáng tức giận mà giãy không ra của hắn, cũng vỗ vỗ gương mặt hắn, "Đáng tiếc ta đi không được, ta bận, ta có việc riêng."
Lâm Việt châm một điếu thuốc, khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Mộ Thiên thần tình thống khổ, giờ phút này, trong lòng Lâm Việt tràn ngập khoái cảm trả thù, hơn nữa việc vừa rồi, so với tưởng tượng của chàng còn tốt đẹp hơn, thật sự là làm cho chàng sảng khoái.
Ngoài cửa sổ, dông tố nổi lên.
Trong tim Lâm Mộ Thiên một mảnh thê lượng, hắn không biết sự tình vì cái gì lại trở nên như vậy, hắn không thể cho rằng cái gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng hắn cũng không thể đi giết chết chính em trai của mình, cũng không có cách nào đi kiện chính em trai mình, hắn thực hỗn loạn, hắn không muốn bị người khác biết chuyện đã xảy ra hôm nay, hắn không thể đối mặt với chuyện bản thân bị chính em ruột của mình đùa bỡa....
Đó là sỉ nhục nhân phẩm, là ô nhục của Lâm Gia !
....
Ngày sinh nhật của Tâm Nghi, Lâm Mộ Thiên cùng ba người kia đều không có việc, duy chỉ có Lâm Việt bận công chuyện.
Từ khi bị Lâm Việt cường bạo, có vài ngày hắn khôgn nhìn thấy Lâm Việt quay về nhà trọ, như vậy cũng tốt, nếu không gặp mặt hắn cũng sẽ cảm thấy được thực xấu hổ.
Nếu có thể, hắn đời này đều không muốn nhắc lại chuyện đêm đó.
Hôm nay, hắn tâm tình thư thả ra ngoài, tay cầm bánh kem chuẩn bị cho sinh nhật của bạn gái, cùng với nhẫn cầu hôn mà mấy ngày trước hắn đã chuẩn bị.
Sau khi gặp phải chuyện đêm đó, hắn quyết định một việc, hắn muốn sớm cùng người trong lòng kết hôn, nguyên bản là hắn tính toán cuối năm sẽ nói chuyện này, chính là hắn không muốn đợi thêm nữa, hắn thầm nghĩ cùng người trong lòng đi qua hết cuộc sống yên tĩnh, sau khi trả hết nợ, liền rời khỏi giới giải trí.
Mỗi khi nhớ lại chuyện đêm đó, hắn liền u buồn nhíu chặt mày, hắn rất khổ sở, đó là một vụ scandal, lại là một việc không thể làm rõ, hắn chỉ có thể nén giận, yên lặng chịu đựng.
Lâm Mộ Thiên đeo kính mát, đứng trong cửa hàng trang sức.
Cẩn thận lựa chọn một vòng, mang ra một chiếc nhẫn kim cương đơn giản.
Nhân viên cửa hàng đều bị hắn hấp dãn, nữ nhân viên đỏ bừng mặt giới thiệu các kiểu dáng cho hắn, Lâm Mộ Thiên lại đang là một thành viên trong một nhóm nhạc rất nổi tiếng, nhìn đến Đại minh tinh ghé đến, các nữ nhân viên mỗi người đều vui mừng khôn xiết.
"Nhẫn này rất hợp với bạn.... bạn của tôi, cảm ơn cô !" Lâm Mộ Thiên ôn hòa mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Lâu quá nàng mới tiếp tục bộ này, tuy dài nhưng đừng bỏ nha nàng ^_^ lâu lâu 1 chương cũng okie rồi. Ta rất thích cách dùng từ nhân xưng của nàng đấy x"D
Trả lờiXóachờ thật lâu a!!!
Trả lờiXóaNhưng mà thấy lại Đại thúc được thiệt là sung sướng mà!!
Hạnh phúc quá a...!!
Chân thành cám ơn bạn Kim_le_le !!
yêu bạn!!
ngày nào cũng lượn lờ qua nhà bạn..có những thời gian bạn không lên lâu thật lâu nhưng mình luôn kiên trì vào.vì mình luôn ủng hộ bạn.cố lên nhé!
Trả lờiXóaMình rất cảm ơn bạn đã làm bộ này, nhưng mình nghĩ từ "chàng" mà bạn sử dụng không phù hợp lắm. Nó chắc hợp với hoàn cảnh ngôn tình cổ trang hơn, chứ thời hiện đại chắc không ai dùng từ "chàng"
Trả lờiXóaMình đơn giản chỉ muốn bản edit hoàn thiện hơn, hay hơn, nên mong bạn không giận vì góp ý của mình