Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

Đại thúc thượng ngộ lang chương 46-49

Chương 46

"Tôi cố ý ở nơi này chờ anh." Thư Diệu giống như nhìn thấu tâm tư nam nhân, vứt bỏ tàn thuốc trong tay, mời Lâm Mộ Thiên lên xe, "Mộ Thiên, tôi đã lâu không gặp anh, chúng ta đi uống một chén, thế nào ?"

"Nhưng, vợ tôi...."

"Đợi đến lúc trở về sẽ mang bữa ăn khuya cho vợ anh, cũng không chậm trễ anh, hơn nữa chúng ta lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi một chút sao ?" Ngọn gió luồn qua mái tóc của Thư Diệu, đôi mắt sâu đen mờ nhạt dưới anh đén, chớp chớp quang mang nhu hòa, khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt.

"Ừm." Nam nhân đành phải gật đầu.

Đôi đồng tử như ngọc thạch lưu li, sóng mũi lưu thẳng dị thường phát sáng của Thư Diệu, thực ôn nhu, thực mê người.

Hai người lên xe, chiếc xe cao cấp có rèm che của Thư Diệu cứ như vậy biến mất trong bóng đêm. Ngọn gió đêm mang theo cái oi nồng của mùa hà, trong không khí cứ như vậy nối tiếp nhau.

Lâm Mộ Thiên cả người không được tự nhiên ngồi trong phògn khách nhà Thư Diệu, hắn nguyên bản nghĩ Thư Diệu sẽ mang mình đi mấy nơi như quán bar hay gì đó, khôgn nghĩ đến la về nhà, nhưng lại là nơi ở cùng ba mẹ. Lâm Mộ Thiên nhớ rõ ba của Thư Diệu là một ông chủ tập đoàn tài chính trong ước, gia đình Thư Diệu có quyền thế địa vị, ngay cả người hầu trong nhà cũng nhiều đến mức khiến Lâm Mộ Thiên líu lưỡi.

"Thiếu gia, Nhiên thiếu gia có gọi đến, bảo cậu đi tiếp." Người hầu mặc đồng phục đến thưa, Thư Diệu gật gật đầu, nói vài câu với Lâm Mộ Thiên, để hắn chờ một lát rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Ông Thư ở trên lầu mặc áo ngủ đi xuống.

"Mộ Thiên đến đây à !" Ba của Thư Diệu thực hoan nghênh Lâm Mộ Thiên, tốc độ xuống lầu cũng nhanh hơn, khuôn mặt tươi cười đi về phía Lâm Mộ Thiên, "Đã lâu không thấy tin tức của con trên TV, thật đúng là thực hoài niệm lúc trước mỗi ngày bác đều nhìn thấy con đóng phim."

"Bác quá khách khí, con đã thật lâu không đóng rồi." Lâm Mộ Thiên khiêm tốn tươi cười, hắn cảm thấy bản thân ngồi trên sô pha rộng lớn hoa lệ, cùng với khung cảnh hoa mỹ tứ phía thực không hợp nhau, không biết có phải do ở trong công trường đã lâu, hắn thế nhưng cảm thấy tình cảnh đơn sơ thoải mái tự nhiên hơn.

"Con gần đây có phải gặp khó khăn ?" Ba của Thư Diệu tiếp nhận thức uống nóng từ người hầu, rất nhiệt tâm vỗ vỗ bả vai Lâm Mộ Thiên, "Con là bạn của Thư Diệu, con có khó khăn gì có thể ói thẳng, bác có thể giúp thì sẽ giúp hết mình."

"Cám ơn." Trong tim Lâm Mộ Thiên rất cảm kích, nhưgn hắn biết bản thân không có khả năng cầu xin giúp đỡ từ ông Thư, hắn không muốn đi phiền toái ba của Thư Diệu, cũng không muốn cho rằgn bản thân là đang níu kíu lấy cậu ta, hắn biết Thư Diệu ghét nhất là bị người khác cầu cạnh.

Thư Diệu tiếp điện thoại trở về, cùng ba mình nói chuyện phiếm vài câu, liền cùng Lâm Mộ Thiên lên lầu. Kỳ thật Lâm Mộ Thiên vốn nghĩ muốn rời đi, nhưng là Thư Diệu mạnh mẽ lưu hắn lại, nói có rất nhiều chuyện muốn tán gẫu, Lâm Mộ Thiên liền mềm lòng.

Hai người kể với nhau vài chuyện, đại khái hiểu biết đối phương gần nhất cần gì, Thư Diệu từ khi nhận công ty liền bận rộn, gần đây mới được thanh nhàn, Lâm Mộ Thiên còn biết nửa năm nay Thư Diệu kỳ thật có đi tìm mình, nhưng mỗi lần đến trong nhà không có người.

Đương nhiên, trong câu chuyện của hai người, Lâm Mộ Thiên cũng không đem chuyện xảy ra với Lâm Việt nói ra, đó là điều cấm kỵ của hắn, là bí mật ô nhục của hắn.

"Buổi chiều hôm nay tôi không nhận ra anh trước mặt đốc công, kỳ thật khi đó tôi cũng không xác định người kia có phải là anh hay không." Thư Diệu ngồi bên cửa cổ, gió theo cửa sổ thổi khiến quần áo anh bay bay, đôi mắt đen mê người có một tia sáng trogn suôt, khiến nam nhân nhịn không được phải ngắm nhìn.

"Không sao, loại tình huống như vậy không nhận thức nhau cũng rất tốt." Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng nói, cầm chén rượu chậm rãi nhấp môi, hắn cảm thấy được nhận ra nhau trong tình cảnh như vậy, thực ảnh hưởng đến danh tiếng của Thư Diệu.

Thư Diệu kinh ngạc nhìn nam nhân.

"Sau đó tôi lại muốn xác định một chút, cho nên buổi tối chờ anh bên ngoài, kết quả nhìn thấy anh đi trên đường, liền lái xe lên nói chuyện với anh, đúng là anh thật."

"À, hóa ra là vậy." Câu trả lời của Lâm Mộ Thiên trở nên bất đắc dĩ, bởi vì Thư Diệu cách hắn rất gần, ngay cả mùi rượu thoang thoảng trên người đối phương, hắn cũng có thể ngửi thấy.

Chương 47


"Mộ Thiên, anh sẽ không giận chứ ?" Thư Diệu trở nên có chút lo lắng, anh không hy vọng nam nhân hiểu lầm mình, nhưng anh thừa nhận đã hơn nửa năm, sém chút nữa quên bẵng đi người này.

Trừ bỏ vài lần trước có cho người đến tìm nam nhân, nhưng nam nhân trong nhà không có người, cho nên sau đó cũgn không phái người đi tìm, kế hoạch của anh là tính toàn chờ công ty ổn định xong sẽ lại đi tìm. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy hắn, anh có thể cả đời này cũng không muốn tìm kiếm người này.

Người này đã lưu lại cho anh, không giống như trước kia, tư vị như vậy....

"Tôi không gianạ, tôi chỉ là... hình hư hơi say, tôi thấy hơi choáng," Lâm Mộ Thiên hai má phiếm hồng, đầu óc trĩu nặng, hắn nghĩ mình say rồi, vẫy xvẫy đầu, phát hiện cảnh vật trước mắt nhòa cả đi.

"Mộ Thiên anh sao vậy ? Là không thoải mái sao ? Anh đừng làm tôi sợ !" Thư Diệu cũng phát hiện nam nhân không đúng, không thể nào mới chỉ uống một ly rượu liền say, anh vừa rồi lo lắng nam nhân không uống được nên cố ý chọn một chai rượu nhạt nhất.

"Tôi có hơi mệt, muốn đi nằm." Hai mắt Lâm Mộ Thiên phiếm hồng, hắn rất khó chịu, cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên đỉnh đầu mình, hắn biết đó là tay Thư Diệu.

"Chắc là hôm nay bị cảm nắng, nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng đừng trở về."

"Không, tôi phải đi về...." Lâm Mộ Thiên nhớ đến cơ thể, một cỗ mê muội khiến hắn ngã vào giường.

"Bên nhà anh tôi sẽ cho người gọi đến, anh không cần lo lắng, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt." Thư Diệu ngồi bên giường nhìn ngắm nam nhân đang bị mê muội tra tấn, sắc mặt nam nhân tái nhợt, bộ dáng có vẻ rất thống khổ.

Lâm Mộ Thiên lại không biết rằng, bộ dáng của mình lúc này khiến cho kẻ bên người nhớ lại một đêm hoang đường kia. Thư Diệu còn nhớ rõ, đêm đó, nam nhân uống rượu, nửa khóc nửa rên, phát ra thanh âm yếu ớt....

"Tôi cho người gọi bác sĩ, anh đừng lộn xộn, chỉ là bệnh vặt, đừng sợ." Thư Diệu nắm lấy tay Lâm Mộ Thiên, nhẹ giọng bên tai hắn, thanh âm ôn nhu của Thư Diệu khiến hắn tĩnh lặng lại.

"Ừm...." Lâm Mộ Thiên gật gật đầu, ánh mắt hồng hồng giống như một con thỏ bị thương, mang theo vài tia ngây ngốc.

****

Khi Thư Diệu gọi bác sĩ của gia đình đến, Lâm Mộ Thiên cả người bị vây trong trạng thái hôn mê, Thư Diệu để bác sĩ chuẩn đoán bệnh, bản thân kiên nhẫn ngồi chờ một bên.

Anh đã thay bộ y phục ở phà , đường cong của tấm lưng rất đẹp, khiến cho bọn người hầu nhịn không được ngoái nhìn nhiều lần, thiếu gia bọn họ trước kia là ngôi sao, Thư Diệu cho dù mặc áo ngủ ở nhà cũng rất tiêu sái, khiên cho người khác chú ý, đặc biệt là khi cười rộ lên, lọai tươi cười giống hư gió nhẹ mùa hè, ấm áp mà nhu hòa.

Giờ phút này, anh lại bởi vì lo lắng cho Lâm Mộ Thiên mà đôi mày tinh xảo nhíu chặt.

Trải qua một lúc chờ đợi thật lâu, bác sĩ cũng đỡ lấy mắt kính nói chuyện với Thư Diệu về tình trạng của Lâm Mộ Thiên : "Vị tiên sinh này là do vất vả lâu ngày quá độ nên mới có chuyện này, đây là cho tích lũy nhiều ngày mà thành, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao."

"Kia trên người anh ấy còn có vết thương khác không ?" Thư Diệu đột nhiên hỏi đến, ngay cả bác sĩ cũng sửng sốt một chút.

"Không có vết thương nào khác." Vị bác sĩ hiểu biết tươi cười, "Hiện tại thân thể của anh ta không tốt, cậu tốt nhất đừng làm việc này, nếu không sẽ phải nằm lâu đấy."

"Não cậu bị tinh trùng ăn rồi à, cả ngày chỉ nghĩ những chuyện này, đi nhanh đi." Bác sĩ nhà Thư Diệu là người bạn óc luôn đầy chuyện xấu, lại có thể đem anh nghĩ thành như vậy.

Chương 48


Vị bác sĩ bất mãn lầm bầm vài câu liền mang hộp thuốc rời đi, Thư Diệu tự mình thay áo cho nam nhân, lau khô đi mồ hôi trên người, còn đặc biệt cho nam nhân uống thuốc, kỳ thật việc này có thể cho người hầu vào làm, nhưng là anh không muốn thân thể nam nhân bị người khác nhìn thấy, còn không muốn người khác cởi hết đồ nam nhân.

"Mộ Thiên, không nghĩ chúng ta nhanh gặp nhau như vậy, về sau.... tôi sẽ đối xử tốt với anh." Động tác Thư Diệu mềm nhẹ vuốt ve trán nam nhân, cúi xúông in lại trên khóe môi nam nhân một nụ hôn nhẹ.

Nụ hôn nhỏ vụn, cứ như bùa mê khiến Thư Diệu không rời đi được, đầu lưỡi tách đôi môi nam nhân, môi nam nhân thực nóng, Thư Diệu nhắm hai mắt hưởng thụ đôi môi nam nhân vì phát sốt mà nóng rực, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua cái lưỡi mềm ướt, nóng ẩm của nam nhân....

Đôi môi nam nhân cũg thực mềm thực nóng, là đôi môi "chất cảm" nhất mà Thư Diệu từng hôn qua, hô hấp của hắn dầ nặng nền, ngay cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn mà nóng rực.

"Ư...." Nam nhân bị hôn mê, khẽ nhíu mày, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Thư Diệu ngừng hôn nam nhân, lại hôn hai cái vào đôi môi phiếm hồng, anh nhìn gương mặt bình thường của nam nhân, cảm thấy n tựa hồ co một loại lực hấp dẫn khiến anh không thể dời tầm mắt, anh ôm lấy thân thể nóng bỏng của n, thê nhưgn có hơi kềm chế không được nội tâm của mình, nhưng khi nhìn đến nam nhân cau mày, tâm tình của anh giống như theo vẻ mặt của nam nhân mà biến hóa.

Nghĩ đến bác sĩ nói Lâm Mộ Thiên hiện không thích hợp làm tình, anh chỉ có thể cật lực kềm chế, hôn cũng nhẹ nhàng, anh cũng không muốn hôn đến mức không thể vãn hồi.

Thư Diệu cứ như vậy im lặng ôm nam nhân, đôi mắt nâu thưởng thức bộ dạng say ngủ của Lâm Mộ Thiên, anh cứ như vậy ôm lấy nam nhân ngủ trong cùng một ổ chăn.

Ngày hôm sau, khi Lâm Mộ Thiên tỉnh lại, cái đầu tiên đập vào mắt là gương mặt im lặng say ngủ của Thư Diệu, mái tóc mềm mại dán vào mặt, càng làm tăng làn da trắng.

Lâm Mộ Thiên sợ run một hồi mới rõ ràng trạng huống, hồi tưởng ngày hôm qua cùng Thư Diệu uống rượu, hắn như bừng tỉnh mộng ngồi dậy, đầu tiên kiểm tra quần áo của mìh, phát hiện trên người đẫ thay áo ngủ mới tih, thực tại còn hoảng sợ.

Thư Diệu mở to mắt nhìn thấy Lâm Mộ Thiên đang sửng sỡ ở trên giường, anh xốc chăn lên, không biết là cố ý hay vô tình, để Lâm Mộ Thiên thấy rõ ràng bản thân mình vẫn ăn mặc chỉnh tề, Lâm Mộ Thiên trông thấy Thư Diệu vẫn còn đầy đủ quần áo, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Làm sao vậy ?" Thư Diệu phát hiện ánh mắt hắn có chút kỳ quái, có lo lắng, sợ hãi, lại có vui mừng.

"Không có gì, tôi nghĩ đến.... tôi nghĩ đến..." Lâm Mộ Thiên không dám đem "ý nghĩ" trong lòng mình ói ra, hắn lo lắng Thư Diệu sẽ khinh bỉ mình, hắn có chút xấu hổ xuống giường, tìm kiếm quần áo của mình.

Thư Diệu cũng chậm rãi đứng dậy, tùy tay vuốt vuốt mái tóc đen, bảo người hầu trong nhà đem quần áo của Lâm Mộ Thiên đến, anh tiếp nhận, bắt nó đưa cho Lâm Mộ Thiên.

"Được rồi, mặc kệ anh lo lắng cái gì, trước đem quần áo thay đi rồi nói sau, tôi ở dưới lầu chờ anh." Thư Diệu đẩy cửa rời khỏi phògn, lúc gần đi còn không quên thay Lâm Mộ Thiên khóa cửa, hắn biết nam nhân sẽ thẹn thùng, không múôn làm cho nam nhân cảm thấy xấu hổ cùng xa cách, anh quyết định tạm thời rời đi trước, không để nam nhân câu nệ, không muốn nam nhân sinh ra cảm giác không thoải mái.

Chương 49

Mới vừa xuống lầu, Thư Diệu biết tối hôm qua Lâm Việt có gọi điện đến ,anh cau mày suy nghĩ đối sách một lát, mới chậm rãi đi gọi điện cho Lâm Việt.

"Cậu hôm qua tìm tôi có việc gì ?" Ngữ khí Thư Diệu thực khách khí, thực lễ phép, chính là người hầu trong nhà mới có thể nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh.

"Tôi hôm qua gọi điện thoại cho nhà Lâm Mộ Thiên, vợ anh ta nói anh ta ở chỗ cậu." Thanh âm của đối phương có vẻ quỷ dị nói không nên lời, giống như khiêu khích, lại giống như cười nhạo, "Thế nào ? Tư vị của lão già đó cũng không tệ lắm hả !"

"Cậu đừng nói lung tung, tôi cái gì cũng chưa làm, tôi không giống như các người, biến thái như vậy." Thanh âm của Thư Diệu rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả Lâm Việt đầu kia điện thoại cũng cảm thấy quỷ dị.

"....." Đối phương không trả lời.

Thư Diệu biết Lâm Việt tức giận, vì thế, anh thong thả nói : "Tôi thật sự cái gì cũng chưa làm, cái tôi muốn là trái tim anh ấy, còn chuyện kia có hay không cũng không quan trọng." Thư Diệu hạ giọng, ngẩng đầu nhìn lên lầu, Lâm Mộ Thiên còn chưa đi xuống.

"Cậu nghiêm túc ?" Giọng nói của Lâm Việt cũng trở nên trầm trọng.

Thư Diệu nhíu mày, đối với Lâm Việt bên kia đầu dây tỏ thái độ : "Vốn là tôi muốn tối nay sẽ tìm anh ấy, ngày hôm qua trùng hợp gặp anh ấy, liền...." Anh cố ý không nói xong, chỉ cười khẽ vài tiếng.

"Đưa hắn về đi." Thanh âm của Lâm Việt lạnh đi rất nhiều.

"Hôm nay ?"

"Ngay lập tức."

"Vậy chiều hôm nay, tôi trực tiếp đưa anh ấy về nhà." Thư Diệu nói xong liền cúp điện thoại, anh cùng Lâm Việt là đồng bọn, không cần ai lứon ai nhỏ, chính là Thư Diệu không nguyện ý đưa Lâm Mộ Thiên trở thành "sản phẩm chung" của bọn họ.

Lâm Mộ Thiên từ trên lầu đi xuống, Thư Diệu không lập tức đưa hắn về, cả ngày mang hắn ra ngoài dạo chơi, đi những nơi nam nhân chưa đi, phòng tắm hơi, văn phògn, công ty, cũng khôgn ít, đều là những nơi anh hay lui tới, Thư Diệu muốn Lâm Mộ Thiên càng thêm hiểu biết mình, Thư Diệu muốn chính là hiểu biết vào tận bên trong, không phải là nông cạn bên ngoài.

Lâm Mộ Thiên nói muốn đi công trường làm, Thư Diệu đã nói công trường hôm nay nghỉ ngơi.

Thư Diệu cũng bảo hắn đừng đi công trường nữa, hắn còn nói không chịu, cuối cùng không còn cách nào khác, Thư Diệu chỉ có thể cấp cho nam nhân thêm chút tiền lương, điều này khiến Lâm Mộ Thiên thật cao hứng, đồgn thời, ahứn cũgn thực cảm kích trợ giúp của Thư Diệu, hắn như vậy đã đủ phiền toán cho Thư Diệu, không muốn.... Thư Diệu thêm phiền nữa.

Trên đường, hắn có mấy lần đưa ra chuyện muốn về nhà, nhưgn dưới thế công của Thư Diệu, hắn khôgn thể đi theo Thư Diệu, trái tim của nam nhân cũng dần dần buông lỏng.

Quan hệ của hai người tựa hồ cũng có tiến thêm một bước.

"Tôi nóng quá, tôi muốn ra ngoài." Ở trong phòng tắm hơi, Lâm Mộ Thiên đỡ lấy vách tường, không thoải mái thở dốc, hắn rất ít đến nơi thế này, tuy rừng đây là phòng VIP, cũng chỉ có hắn cùng Thư Diệu, nhưng là thân thể trần trụi đối mắt với nhau lâu, vẫn khiến cho hắn có hơi xấu hổ.

"Ngồi một lát nữa." Thư Diệu thân thủ lôi kéo Lâm Mộ Thiên ngồi xuống, Lâm Mộ Thiên cước bộ không xong, thiếu chút nữa ngã lên người Thư Diệu, Thư Diệu cười nói Lâm Mộ Thiên bất cẩn, Lâm Mộ Thiên cũng thật xấu hổ.

Hai người cứ ngồi như vậy, Lâm Mộ Thiên cảm giác được nơi bị bản thân chạm qua cũng dần trở nên nóng bỏng, cứ như vậy nóng lên. Lâm Mộ Thiên cảm thấy bản thân trở nên có chút kỳ quái.

"Mộ Thiên à, mặt của anh rất đỏ." Thư Diệu nghiêng đầu, phát hiện khuôn mặt nhiễm đỏ của Lâm Mộ Thiên, trong mắt nam nhân có hơi ướt át, thực mê người. Trái tim Thư Diệu của bắt đầu trở nên không bình tĩnh.

"Không, tôi chỉ thấy nóng." Lâm Mộ Thiên cúi đầu, không dám tiếp xúc với ánh mắt mãnh liệt kia của đối phương.

"Chúng ta...."

Thư Diệu thân thủ nâng cằm hắn, cảm giác được thân thể hắn rõ ràng cứng lại, nhìn đến bộ dáng xấu hộ đến sắp phát khóc của hắn, Thư Diệu nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.



2 nhận xét: