Chương 50
Thư Diệu cười cười, chậm rãi nói với hắn : "Anh nếu khôgn quen, chúng ta đi thôi vậy."
Lâm Mộ Thiên gật gật đầu, hai người một trước một sau vừa ra cửa, chợt nghe căn phòng VIP kế bên truyền đến một tiếng rên rỉ trầm thấp....
"Ư.... Uhm... Hôn em.... Ôm em...."
"Ư a.... A a a.... Thật thoải mái...."
"A ư.... A.... Mau lên mau lên nhanh chút nữa....."
Hai người giống như bị sét đánh trúng, xấu hổ sửng sốt ! Tiếng rên rỉ cao vút kia cứ tiếp tục, khiến kẻ khác nghe được mặt đỏ tim đập, hai người cách vách lại ở nơi thế này làm tình....
Chuyện giữa thanh thiên bạch nhật này, hơn nữa thanh âm làm "đàn bà" kia tựa hồ còn thực hưởng thụ, nam nhân lại nhớ đến ký ức khủng bố của mình, gương mặt vốn hồng hồng trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Thư Diệu phát hiện vẻ mặt hắn biến hóa, Thư Diệu rất nhanh lôi kéo hắn rời khỏi nơi này, Thư Diệu thề không bao giờ.... dẫn hắn đến phòng tắm chết tiệt này nữa @
Hai người đến tột cùng là ra khỏi phòng tắm hơi thế nào, phỏng chừng cả hai cũng không rõ.
Tiếng nhạc đệm nho nhỏ cũng không phản ứng được tâm tình của hai người, hai người tựa hồ đều không thể quên được chuyện vừa rồi, ai cũng khôgn nhắc lại, kế tiếp Lâm Mộ Thiên rất phối hợp với Thư Diệu, cùng Thư Diệu đi đánh golf.
Thư Diệu nhìn kỹ thuật đánh golf của hắn với con mắt khác xưa, không nghĩ đến nam nhân này cư nhiên vẫn là một cao thủ, nhưng nam nhân lại khiêm tốn nói lúc ở nước ngoài thường thường chơi, hai người coi như đi qua một ngày vui vẻ.
Chính là nam nhân khờ dại còn không biết, còn có một tên đang nổi trận lôi đình, giờ phút này đang ở trong nhà hắn, đợi hắn trở về.....
***
Đã lâu không thong thả chơi đùa một ngày, điều này khiến Lâm Mộ Thiên nhớ lại cuộc sống lúc còn đi học, hắn cảm thấy Thư Diệu thực sự rất tốt, chẳng những cho hắn nghỉ, còn cho hắn thêm tiền lương, tuy rằng tiền công ở công trường có ít, nhưng hắn biết Thư Diệu muốn giúp mình, hắn mang theo tươi cười, phất tay tạm biệt Thư Diệu.
Lâm Mộ Thiên lấy chìa khóa mở cửa, Tâm Nghi ở trong bếp chạy đi ra, thần tình tươi cười nghênh đón chồng mình, hắn nhìn ra bộ dáng vui vẻ của vợ, trong lòng ấm áp.
"Anh ta còn bò được về à." Trong phòng khách truyền đến tiếng cười nhạo, trong thanh âm kia có một cỗ tức giận khó hiểu.
Lâm Mộ Thiên cả người run lên, sợ đến mức tiền lẻ cùng chìa khóa trong tay rơi mất, hắn chật vật ngồi xuông nhặt, run rẩy bắt tay đi vào kiểm từng đồng trên mặt đất, Tâm Nghi đánh giá hai người, cũng không lên tiếng ngồi xuôgn thay n thu thập.
"Anh.... anh đi tiếp.... Lâm Việt.... đi, em.... nhặt là được...." Tâm Nghi nói lắp bảo nam nhân đi chiêu đãi "khách", hắn khó xử đứng lên, lại đứng bất động tại chỗ.
Lâm Việt nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của hắn, phiền táo cau mày, Lâm Việt cầm điều khiển trong tay, không ngừng ấn đến ấn đi, TV cũng sắp bị hỏng, xucng không phát hiện động tác của Lâm Việt dừng lại. Hắn vài lần muốn nhắc nhở Lâm Việt, nhưng tiếng nói vừa ra đến miệng lại cứng ngắc nuốt xuống.
"Chơi vui lắm à ?" Giọng Lâm Việt không cao không thấp hỏi Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên đọc không hiểu vẻ mặt của Lâm Việt, hắn vốn nghĩ muốn gật đầu, nhưng nhìn được tầm mắt như dao găm của Lâm Việt quét đến đây, hắn liền cứng ngắc không dám động đậy, gật đầu cũng không được, không gật cũng không được, không biết là phải làm sao.
Chương 51
Hắn rất sợ, rất sợ Lâm Việt....
"Sao nào ? Chơi một ngày trở về sẽ câm luôn à ?" Lâm Việt trên mặt đang cười, nhưng trong mắt không có nửa điểm ý cười, Lâm Việt như vậy khiến cho Lâm Mộ Thiên rất là sợ hãi.
"Cậu tìm tôi có việc gì sao ?" Lâm Mộ Thiên lấy tinh thần trò chuyện cùng Lâm Việt, đáy mắt nam nhân có chút bối rối, muốn bản thân bình tĩnh đối mặt với Lâm Việt, tựa hồ là rất khó.
Lâm Việt không chút hoang mang quay đầu, nhìn chằm chằm mặt nam nhân nửa ngày, mới kềm chế tức giận nói : "Anh trả lời đi, tối hôm qua anh vì cái gì không về nhà." Mới nói ra khỏi miệng, Lâm Việt liền hối hận, cậu cư nhiên hỏi ra loại vấn đề này, cậu hẳn là bị tên nam nhân ngu ngốc này làm tức giận đến điên, sắc mặt cậu khó coi, ngay cả môi cũng mím chặt, thật sự là gặp quỷ !
"Hôm qua tan tầm gặp Thư Diệu, cho nên đi đến nhà Thư Diệu uống rượu...." Nam nhân cũng không nhận thấy gì không đúng, còn thực thành thật trả lời chuyện hôm qua.
Hắn không muốn nói, hưng ánh mắt uy hiếp cảnh cáo của Lâm Việt khiến cho hắn lo lắng, khiến hắn sợ hãi, nam nhân toàn thân đề phòng ngồi bên cạnh Lâm Việt, tận lực cùng đối phương bảo trì khoảng cách.
Tâm Nghi ngẩng đầu, mỉm cười đi đến : "Em.... em đi nấu cơm... hai người cứ trò chuyện...." Cô đặt những đồng tiền lẻ lên bàn, xoay người đi vào bếp.
Ánh mắt Lâm Mộ Thiên đi theo thân ảnh của vợ mình, hắn cảm thấy được bản thân không làm được trách nhiệm của một người chồng, hắn còn tại tự hỏi, lại thình lình bị một cái tát đánh tỉnh.
Lâm Việt mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hắn, nhìn nam nhân ngơ ngác, lửa giận trong lòng càng bốc cao, cậu không khống chế được mình, muốn đánh nam nhân !
"Cậu vì cái gì đánh tôi ?" Lâm Mộ Thiên ôm lấy khuôn mặt bị đánh, thanh âm run rẩy hỏi Lâm Việt, hắn không rõ, hắn khôgn biết bản thân rốt cuộc làm sao đắc tội Lâm Việt.
Hắn bị đánh, thực bực tức, nhưng trừ bỏ bực tức, hắn không làm được gì khác ! Bởi vì hắn hận bản thân ở trước mặt Lâm Việt.... làm một thằng anh, một thằng anh theo danh nghĩa mà lưng đeo sỉ nhục, không có tư cách trả lại, giờ phút này, hắn lại cảm giác được bản thân trước mặt Lâm Việt là hèn mọn hơn bao giờ hết !
"Vì cái gì đánh mày ? Mày còn dám hỏi lại tao ?" Lâm Việt cười khan, nụ cười trên mặt lạnh tanh, khiến Lâm Mộ Thiên cảm thấy trái tim bị đóng băng, giống như đang châm chọc sự thấp hèn của hắn.
"Tôi...." Lâm Mộ Thiên do dự mà lắc đầu. "Tôi không biết."
Hắn đích xác không biết bản thân rốt cuộc chọc giận con người hỉ nộ vô thường này, hắn cảm thấy được Lâm Việt trước kia không phải nhưu thế, ngày trước, Lâm Việt trước kia mà hắn biết kỳ thật còn rất ôn nhu, vì cái gì sau ngày hôm ấy, liền thay đổi thành một người khác, hay là nói... hắn kỳ thật chưa bao giờ chân chính hiểu biết quá Lâm Việt.
Sự ôn nhu của Lâm Việt, đều là ngụy trang...
Hắn bắt đầu hiểu được điểm này, hơn nữa nhớ lại thái độ của em trai đối với mình, Lâm Việt lúc nhỏ luôn nhìn hắn với ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó với Lâm Việt giờ phút này giống nhau nhưu đúc !
"Không có đàn ông chơi mày, mày sẽ chết à." Lâm Việt bắt đầu nhục nhã hắn, cậu khống chế không được, chỉ khống chế không được, cậu chán ghét thái độ của Lâm Mộ Thiên đối với cậu, hắn có gì phải sợ chứ ? Cậu rốt cục có điểm gì đáng sợ ?! Lâm Mộ Thiên tên ngốc này phải sợ cậu như vậy sao !
Chương 52
"Anh chạy xa như vậy làm gì, tôi cũng sẽ không ăn anh, anh lại đây cho tôi !" Lâm Việt nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của nam nhân, tuy rằng trong lòng thực tức gianạ, nhưng vẫn hạ giọng lại, "Tôi không đánh anh, anh lại đaya !"
"Không...." Nam nhân thấp giọng trả lời, hắn không muốn nghĩ đến quá khứ, hắn không muốn đến gần kẻ đáng sợ kia.
"Lâm Mộ Thiên," Lâm Việt gọi lên tên nam nhân, trong đáy mắt hằn lên tia đỏ, "Tôi cho anh cơ hội cuối, không lại đây thì đừng trách tôi."
Lâm Mộ Thiên thần tình do dự bất an, hắn tự hỏi bản thân có nên đi đến hay không, nhưng đi cũng chết, không đi cũng chết....
"Tôi nghĩ cậu sẽ không đến tìm tôi, đêm đó đã qua gần nửa năm rồi." Lâm Mộ Thiên nghẹn nửa mày nghẹn không ra một câu nói không liên quan, Lâm Việt mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hắn, nghĩ đến nam nhân này coi như cũng có tiến bộ, biết tự mình tìm đề tài, cậu tính toán nghe hắn nói tiếp.
Lâm Việt biết "đêm đó" mà nam nhân nói đến, là chỉ đêm mà cậu cưỡng bức nam nhân, sau ngày hôm đó cậu bắt đầu bận rộn chuyện công ty, căn bản không có thời gian quản nam nhân, khôgn nghĩ đến nam nhân còn có bản lĩnh, có thể để Thư Diệu có lá gan bắt điện thoại của mình.
"Tôi.... tôi nghĩ đến khi cậu chơi đùa xong... sẽ không đên tìm tôi...." Lâm Mộ Thiên khổ sở cúi đầu, thân thể run rẩy, có vẻ càng thêm bất lực, hắn chưa từng chật vật như vậy trước mặt ai.
Lâm Việt nhướng mi, đôi mắt hẹp dài đánh giá nam nhân, nam nhân ngu ngốc này bắt đầu cam chịu sao ? Cũng dám nói với cậu loại chuyện này, hay là không còn tự trọng ?
Tốt, dù sao hiện tại cậu cũng có thời gian dây dưa với tên đần này.
"Cậu đi tìm những người khác đi, tôi không phải đồng tính luyến ai, cậu không nên trở lại can thiệp cuộc sống của tôi...." Lâm Mộ Thiên hạ giọng thành khẩn, hắn không thích Lâm Việt tìm đến dây dưa, hắn rất sợ bị Tâm Nghi biết được, kia hắn liền trở thành một nam nhân vô dụng.
"Tôi cũng đâu phải đồng tính luyến ái !"
Lâm Việt không phải đồng tính luyến ái, cậu biết rõ mình thích đàn bà hơn đàn ông, chính là tên đần này lại làm cho cậu cảm thấy có chút ngoại lệ.
Lâm Mộ Thiên bị Lâm Việt dọa đến.
"Nói đi, sao lại không nói ?" Lâm Việt cười lạnh.
"Cậu...." Lâm Mộ Thiên còn không kịp mửo miệng, Lâm Việt bực tức xông đến, không nặng không nhẹ tát hắn hai bàn tay, Lâm Việt là lo lắng đến Tâm Nghi ở trong bếp, nếu làm ra động tĩnh sẽ khiến cô hoài nghi, cho nên mới làm ra chút trừng phạt nho nhỏ lên nam nhân.
"Nói tiếp đi !" Lâm Việt thân thủ cởi quần áo nam nhân, nam nhân kinh ngạc, bắt đầu phản kháng, nhưng phản kháng lại bị Lâm Việt kềm chặt trên sô pha. "Sao lại không nói, hiện tại mới biết sợ thì đã muộn rồi ?"
"Cậu buông ra !" Lâm Mộ Thiên áp chế thanh âm, liều mạng giãy dụa, "Đây là phòng khách !" Tâm Nghi còn ở trong phòng bếp nấu cơm, chỉ cần Tâm Nghi đi ra thì Lâm Mộ Thiên lập tức liền xong đời.
"Sao nào ? Sợ bị vợ thấy à, tôi hôm nay chính là muốn ả xem chồng ả là đê tiện cỡ nào !" Hơi thở của Lâm Việt phả vào mặt nam nhân, khiến nam nhân cảm giác được nỗi sợ hãi quen thuộc, Lâm Việt phát hiện vở mặt khó chịu của nam nhân, cười nhạo vỗ vỗ hai má của hắn. "Tôi còn không nghĩ đến anh lại thật sự chạy đến công trường làm, vợ anh còn chưa biết đi, ngẫm lại xem, nếu ả biết xong thì có vẻ mặt gì nào ?"
Chương 53
"Đừng...."
"Đoán xem, ả có thể hay không vì anh không làm ngôi sao nữa mà ly hôn ?"
"Sẽ không, sẽ không !" Nam nhân không tin lắc đầu, hắn cho rằng Lâm Việt lúc này đang cố tình phá hỏng quan hệ của họ, Tâm Nghi sẽ không bởi vì hắn thật nghiệp hoặc không tiền mà rời đi hắn.
"Anh tự tin như vậy sao ?" Lâm Việt một tay kềm chặt đôi tay giãy dụa của nam nhân, dùng thân thể ngăn chận nam nhân, tay kia họat tiến đến bên hông nam nhân, xâm nhập đũng quần nam nhân, dùng sức ôm lấy nơi yếu ớt của nam nhân.
"...." Nam nhân cả kinh, dị thường khó chịu nhìn Lâm Việt cười thỏa mãn.
Lâm Việt thực vừa lòng thưởng thức phản ứng của nam nhân, lập tức tăng thêm lực đạo, nam nhân thống khổ lại hưởng thụ khiến cho cậu rất đắc ý, lại tiếp tục trò đùa dai mà nhéo nhéo.
"Ư...." Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng rên rỉ áp lực, hắn nghĩ muốn ngăn cản, lại bị Lâm Việt kềm chặt.
"Nhanh lên, hé miệng, trước khi bà vợ anh đi ra thành thay tôi giải quyết đi." Lâm Việt cởi dây kéo quần, thứ đáng sợ kia lộ ra....
Dưới thế công thao túng ngày càng mạnh của Lâm Việt, không có cách nào phản khácng, hắn không muốn vợ mình thấy hắn chật vật như thế, Lâm Việt chính là biết được suy nghĩ này của hắn, đem hắn ăn gắt gao.
"Đem mặt lau khô đi, vợ anh mà nhìn thấy anh như vậy sẽ ghen tị đến chết !" Lâm Việt đẩy đẩy Lâm Mộ Thiên, để nam nhân đi rửa sạch vết bẩn trên mặt, tuy rằng cậu thực thích bộ dáng hiện tại của nam nhân, nhưng hắn biết nam nhân này cũng rất ghét chuyện này.
"Nhiều ả muốn nếm thử thứ của tôi, anh cũng đừng không biết tốt xấu làm vẻ mặt đó." Lâm Việt thấy vẻ mặt cầu xin của nam nhân sẽ tức giận, cậu tốt cấu cũng là nhân vật cao sấp, bổn nam nhân này gặp cậu liền giống như gặp phải quỷ.
"Tôi không..." Lâm Mộ Thiên run giọng trả lời.
NAM NHÂN cầm khăn ướt nhanh chóng lau đi vết bẩn trên mặt, có thứ ghê tởm trong cổ họng muốn phun ra, nhưng Lâm Việt lại ở bên thỏa mãn nhìn hắn, hắn chỉ cần lộ ra nửa điểm chán ghét, Lâm Việt sẽ nguyên hiểm cười lạnh, hơn nữa thường thường uy hiếp hai caụa, nam nhân chỉ có thể toàn thân cứng ngắc ngồi bên cười, cùng đợi món cơm của Tâm Nghi.
Hắn hiện tại căn bản mất đi cái gọi là ẩm thực, hắn ăn không vô.
"Anh còn không trả lời tôi, hôm nay đi đâu ? Làm gì." Lâm Việt khôi phục bình tĩnh hỏi nam nhân, ngữ khí vô tình khiến nam nhân có chút bàng hoàng.
Lần này Lâm Mộ Thiên không có tự mình chuốc khổ, thành thật kể lại những nơi đã đi, đã làm gì, ngôn ngữ cũng theo Lâm Mộ Thiên mà khó tránh khỏi cao hứng, ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện bản thân đang cười, nhưng nhìn đến vẻ mặt ngày càng âm trầm của Lâm Việt, lại cao hứng không nổi.
Lâm Việt cũng không cắt ngang bài "báo cáo" của nam nhân, cho đến khi nam nhân nói xong cậu cũng không nói gì, Tâm Nghi cũng chỉ biết ăn cơm, ba người ngồi trên bàn ăn, Lâm Mộ Thiên lại khôgn ăn uống được gì.
Lâm Việt cùng Tâm Nghi trò chuyện, Lâm Mộ Thiên ngồi ở giữa khó xử dùng cơm, Lâm Việt còn phá lệ gắp rau chohắn, Tâm Nghi cũng thay hắn gắp, chính là đối mặt với gương mặt ác ma của Lâm Việt, hắn thật sự là khó có thể nuốt xuống.
"Khôgn thể ăn sao ?" Khóe mắt Lâm Việt nhìn qua động tác chậm chạp của nam nhân, cậu nói, hàm chứa một ý nghĩa khác, "Hay là anh muốn ăn cái khác. ?"
Lâm Mộ Thiên cúi đầu, chậm rãi lắc lắc, hắn biết Lâm Việt nói chính là chỉ cái gì....
"Vậy được rồi, ăn đi."
"Ừm..." Nam nhân chậm rãi và thứ trong chén, Tâm Nghi ở bên cạnh mỉm cười nhìn, chẳng những không phát hiện có gì kỳ quái, còn cảm thấy hai "anh em" này tình cảm rất tốt.
oa vất vả cho bạn rồi :)
Trả lờiXóacố lên nhé
yêu bạn nhiều :d
Bạn dịch hay lắm, chỉ là đọc tới đây thấy bác thụ này hèn quá, không biết nhịn cái gì. Con người có lúc quên mất mình phải nhịn mà độp lại vài phát chứ! Không biết mấy chap sau bác đỡ hơn không? Dù sao cũng cảm ơn bạn nhìu
Trả lờiXóa