Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Cảm nhận về nguyên lý Tảng băng trôi

Chắc hẳn khi học về chương trình văn học lớp 12, ai cũng biết về nguyên lý Tảng băng trôi, một trong những nguyên lý hàng đầu trong phong cách của nhà văn Hemingway.

Nguyên lý đó nói rằng Mọi thứ đều có phần nổi và phần chìm. Chỉ 3 phần nổi và có tới 7 phần chìm. Và Ernest Hemingway đã đưa ra khái niệm nguyên lý tảng băng trôi lần đầu tiên trong tác phẩm Ông già và biển cả, coi "phần chìm" của tác phẩm văn học là giá trị chủ yếu của tác phẩm.

Nhưng ở đây, tôi suy rộng ra, đó là "bất kể sự vật nào cũng có phần nổi và phần chìm". Kể cả những người coi truyện đồng tính.

Sau khi đọc bài "Khi nữ sinh mê truyện... đồng giới nam", tôi bất chợt nghĩ cuối cùng tôi cũng hiểu rốt cục bài viết này viết về cái gì.

Đập vào mắt là hình trang blog của Ayasa aka Băng Tiêu, một trong những blog có lượng view cao nhất trong cộng đồng đam mỹ tại Việt Nam. Tôi cảm thấy nể phục người viết bài, vì họ đã hướng người đọc suy nghĩ đến cái mà họ ám chỉ về fan của truyện đồng tính, đó là xấu xí, dị hợm, rẻ tiền. Tôi không có ý chê bai gì Ayase cả, mỗi người có một sở thích riêng. Ayase có gu về truyện khác hẳn tôi, bạn ấy thích những truyện rất hard, nặng đô. Nhưng văn hóa Việt Nam, hay những kẻ cho mình là có văn hóa, đều coi những thứ liên quan đến sex đều là thứ rẻ tiền. Thử hỏi nếu bây giờ bài viết đưa ra hình của blog của Đài Lạc hay nntcm thử xem, bao nhiêu những "tác phẩm" văn học bán nhan nhản ngoài đường, hay đầy trong những tiệm cho thuê truyện có được "tình người" như trong Đại mễ tiểu mạch, có được chất tình như trong Bóng tối ngăn trở, bao nhiêu "tác gia" viết được những lời văn như Phong Lộng, Lam Lâm, hay Thử Hồng.

Đam mỹ, shounen-ai, yaoi, nó đúng là truyện đồng tính, và thiết nghĩ nó ra đời chỉ để phục vụ một lớp người như những truyện ngôn tình, thậm chí hentai, hay shojo-ai, yuri. Bất kể sự vật nào cũng có mặt tốt mặt xấu, tôi thừa nhận trong đam mỹ có đầy những truyện dở hơi, và cũng không thiếu những thiếu nữ chưa đủ tuổi đọc những truyện này. Nhưng Đam mỹ, shounen-ai, yaoi đều có những tác phẩm rất đáng để đọc, không phải vì nó nói về vấn đề đồng tính, mà là văn phong, nội dung và chất tình trong tác phẩm. Thậm chí Yoshinaga Fumi, một trong những tác giả viết về yaoi, đã từng đạt giải với tác phẩm mang hơi hướm Shounen-ai, Antique Bakery. Tại sao phim đạt giải Oscar nói về đồng tính thì là nghệ thuật, còn truyện của nó gọi là rẻ tiền. Bản thân Brokeback mountain cũng là dạng chuyển thể của một tác phẩm truyện ngắn.Vậy hóa ra đó là một tác phẩm không lành mạnh sao ?

Đọc thêm!

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

Dục mãn hạnh lâm phiên ngoại - Đái gia chúc đích đồng học hội (Thượng)

"A ?"

"Họp bạn cũ ?"

"Muốn dẫn người nhà ? Liên lạc tình cảm ?"

Rụt tay lái lại, Hướng Nhất Phương còn không có phản ứng được, mở họp lớp còn muốn mang người nhà theo ? Bởi vì nửa lo lắng ở buổi họp lớp lại phát sinh chuyện gì, cho nên cũng phải đi đến, kia rõ ràng không cần mở họp lớp là tốt lắm rồi sao ?

Trải qua buổi họp lớp lần trước, Hướng Nhất Phương thật sự đối với cái gọi là "Họp lớp" không có ấn tượng gì tốt, cơ mà cũng xúc động khi người ta tự mình đến mời, cũng không thể cự tuyệt được.

Ngẫm lại cái anh chàng Lý Vỹ vốn cao ngạo mũi hỉnh lên trời kia lại gọi điện thoại nhiều lần cho hắn, mãnh liệt yêu cầu hắn ngàn vạn lần cũng phải đi họp lớp, Hướng Nhất Phương liền dở khóc dở cười, hơn nữa, điện thoại của mình tên kia làm sao biết được ?

"Mang theo người nhà...." ai, bản thân thì có ai gọi là người nhà chứ, căn bản không thể mang ra trước mặt sân khấu a, ngẫm lại liền đau đầu, "Quên đi, tự mình đi thôi, như thế nào có thể cho bọn họ đi theo chứ, kia không phải là để làm trò cười sao." Lầm bầm lầu bầu, Hướng Nhất Phương vùi đầu tiếp tục làm chuyện của hắn, ở phía sau cánh cửa ngoài phòng, một cái đầu hồ ly ló ra nụ cười gian.

Cầm "ly trà hồ ly tình yêu" trong tay, đồng chí Hắc hồ ly cười hì hì vừa bước đi thong thả vừa uống trà mà mình vừa bắt Hướng Nhất Phương pha, thì thào tự nói : "Họp lớp mang theo người nhà a, có vẻ rất thú vị ! Ha hả....."

Rất thú vị sao ? Hướng Nhất Phương lại không thấy vậy, khi hắn lái xe đến nơi được chỉ định, chỉ có cảm giác muốn bỏ chạy, vừa mới xuống xe thì không biết Lý Vỹ từ đâu chạy ra, thập phần nhiệt tình cùng hắn bắt tay bắt vai, như người anh trai mà dẫn Hướng Nhất Phương đi vào.

Nhiệt tình đến mức khiến Hướng Nhất Phương ứa ra mồ hôi lạnh.

"Oa ! Xe này không tồi đi, đến tám chín mươi vạn đúng khoogn ? Tôi trước kia đã cảm thấy được cậu tương lai nhất định sẽ trên cơ người khác, quả nhiên bị tôi nói trúng !" Lý Vỹ vừa thao thao bất tuyệt vừa lôi kéo làm quen.

Hướng Nhất Phương chỉ lễ phép đáp lại vài câu, sau khi trở về từ tuần trăng mật, nam nhân đã nói muốn tự mình lái xe, Hướng Nhất Phương chỉ là không muốn làm cho người ta đưa đi rước về, cũng cảm thấy không được tự nhiên, đi xe điện ngầm, đường lại quá xa, mấy tên nào đó còn không đồng ý, nói trong xe điện ngầm nhiều sắc lang không an toàn, Hướng Nhất Phương hoang mang, lang lớn nhất chẳng phải là mấy con bên cạnh hắn sao.

Rơi vào đường cùng đã nói tự mình lái xe được rồi, thế là mấy tên nào đó lập tức catalogue đến cho Hướng Nhất Phương, hưng trí bừng bừng bắt đầu chọn mấy cái xe hàng hiệu, Hướng Nhất Phương đổ mồ hôi không nói gì, hắn cũng không muốn chạy mấy cái xe như vậy trên đường.

Như cuối cùng cái xe bình thường trong mắt mấy tên này, cũng là cái mà Hướng Nhất Phương chắc phải khổ sở nhiều năm mới có, tận tám chín mươi vạn....

Lũ này, thật không xem tiền là tiền ! Bất quá nói tới nói lui, đại thúc chúng ta vẫn là rất thích cảm giác lái xe, đàn ông, vẫn là những kẻ thích xe hơi.

Dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của Lý Vỹ, Hướng Nhất Phương vào tới trong phòng, lúc này mới phát hiện kỳ thật người cũng không nhiều, không phải tất cả mọi người, nhưng không có chỗ nào mà không đem theo ông xã bà xã, quả nhiên là.... họp lớp mang theo người nhà !

"Nhất Phương, như thế nào chỉ có một mình, bà xã đâu ?" Trương Tuấn đã ở trong đó, ngồi bên cạnh là vợ và đứa con.

"Ha ha, đừng nói nữa." Chính là muốn nói cũng nói không được, Hướng Nhất Phương ngồi xuống bàn của Trương Tuấn, cái tên Trương Tuấn đã kết hôn có con rồi liền bắt đầu trêu chọc Hướng Nhất Phương : "Hả ! Vậy hôm nay cậu chính là kim cương đó nha, đề phòng a đề phòng !"

Tất cả mọi người nở nụ cười, nhưng là có thể thường xuyên nhìn đến mấy nữ tử đã kết hôn đều biểu lộ tiếc nuối trong mắt.

Phần lớn người họp lớp Hướng Nhất Phương cũng không quen lắm, nhưng còn hơn buổi họp lớp mấy năm trước, lần này thái độ của mọi người rõ ràng tốt lên rất nhiều, cũng không biết là do quần áo hàng hiệu trên người Hướng Nhất Phương, hay là địa điểm làm cho người ta thay đổi triệt để cách nhìn, nhưng Lý Vỹ vân ân cần, hay là có mục đích nào khác.

"Nhất Phương à, đây là em gái tôi, Tú Vân, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học." Một cô gái thoạt nhìn đã thấy cực kỳ xinh đẹp bị đẩy tới chỗ ngồi của Nhất Phương.

Mục đích của Lý Vỹ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, là giới thiệu đối tượng cho Hướng Nhất Phương.

"Em có nghe anh trai kể về anh, không nghĩ tới so với tưởng tượng của em còn vĩ đại hơn." Mỹ nhân bắt đầu tiếp chuyện.

"Ha ha...." Cười gượng, thập phần khó hiểu phong tình phơi phới trên mặt mỹ nhân lúc này, Hướng Nhất Phương lại nghĩ tới suy nghĩ của Lý Vỹ.

Không tồi, là một người thành thật ! Lý Tú Vân ở trong lòng gật đầu, người này mặc dù có hơi chất phác, tuổi cũng lớn hơn mình không ít, nhưng nhìn kỹ tướng mạo không tồi, giọng nói cũng rất êm tai, chính cô ta chơi bời đã nhiều năm, tự nhiên là biết nam nhân như vậy là đáng giá dựa dẫm vào cả đời, lập tức liền cùng Hướng Nhất Phương trò chuyện cùng nhau, tích cực tìm hiểu nam nhân nào vì sao còn chưa kết hôn, có ý trung nhân hay chưa...

Vừa mới bắt đầu trò chuyện còn thật vui, giờ khắc này Hướng Nhất Phương lại nói quanh co không biết nên trả lời vấn đề của cô gái này thế nào, tùy tiện viện ra một cái lý do không kết hôn, tuy rằng hắn đã "kết hôn", nhưng lại không có hiệu lực pháp lý nha.

Không có bạn gái, nhưng có bốn bạn trai, cho dù nói cũng không có ai tin, Hướng Nhất Phương ấp úng nói dối. Nghe vào trong tay cô nàng này, cũng nhận ra là nam nhân này phỏng chừng đã có bạn gái, nhưng lại giấu không cho ai biết. Lý Tú Vân lập tức đem cái gọi là "bạn gái" làm kẻ địch.

Nam nhân thật thà này, nghe anh trai nói là từ nông thôn ra, đối phó với loại người này.... nói chuyện với nhau không được nói cái gì, vẫn là dùng hành động mới được !

Cô gái mới đầu còn rụt rè dựa vào ghế, lúc này đã bắt đầu uốn éo mông, khuỷu tay duỗi ra, thân mình hơi nghiêng, dựa vào người Hướng Nhất Phương, ngọt ngào nói : "Nhất Phương à, anh muốn uống cái gì, em lấy cho anh !" Hành động này, xưng hô này, quả thật đúng là vô cùng thân thiết khăng khít.

Nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ thấy Hướng Nhất Phương bên cạnh tránh ra một thước, thân mình mềm mại của cô gái liền tiến tới một thước, Lý Vỹ bên cạnh còn ồn ào nói cái gì "trai tài gái sắc", "thật sự là trời sinh một đôi" !

Này.... rốt cục là như thế nào ?

"Oa ! Nóng quá nha, ha hả, Trung y đại thúc sao lại đến đây một mình chứ ? Họp lớp mang theo người nhà, lần đầu tiên nghe thấy đó nha, ta cũng là người nhà mà, như thế nào lại có thể quên chứ !" Một tràng cười đến cùng một tên hồ ly đang bế một con heo con hồng tựa vào cửa phòng, chỉ thấy gã đang hướng về Hướng Nhất Phương đang ngẩn người, miệng nhếch nhếch, nói ra một câu kinh thiên động địa, "Nhất Phương thân ái, Tiểu A Ngốc cũng theo đến đây, vui không ?"

Vui không ? Vui không ? Vui cái con khỉ ! Ai có thể nói cho Hướng Nhất Phương biết tại sao tên chồn đen này lại biết được, chẳng lẽ bọn họ lại lắp camera ? Lần trước không phải toàn bộ đều hủy đi cộng thêm trừng phạt buổi tối ngủ ở toalet sao ?

Khóe miệng Hướng Nhất Phương bắt đầu hơi hơi run rẩy....

Mà mấy tên bên cạnh cũng đã sớm lộ diện ở phía của, muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

"Đại thúc thiệt hư nha, như thế nào có thể quyến rũ con gái nha ?" Liếc mắt thấy nam nhân thật sự ở sát bên nữ nhân, Hắc hồ ly cười hì hì, công khai ôm một con heo hồng, rầm một cái ngồi trên đùi Hướng Nhất Phương, tay vòng qua cổ nam nhân, đôi mắt dài nhỏ nhíu lại, "Người ta nhưng sẽ ghen đó !"

Con hồ ly này.... điên rồi sao ?

Vừa lúc bị hn ngồi lên, Hướng Nhất Phương còn bị hoảng hồn, con hồ ly này cư nhiên trước mặt mọi người ngồi lên đùi hắn, nói mấy lời ái muội như vậy !

Này, rốt cuộc lại là như thế nào đây ?!
Đọc thêm!

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

Đại thúc thượng ngộ lang - chương 13

Đối mặt với vấn đề của Lâm Việt, hắn chỉ có thể lắc đầu.

"Lâm Việt, bên kia của cậu là cái âm thanh gì thế ?" Đầu kia điện thoại, thanh âm của nhn trở nên có chút cảnh giác.

"Không có việc gì...."

"Rõ ràng nghe thấy được...."

Lâm Việt kéo ngăn kéo ra, nặng nề đóng cửa, cố ý tạo ra thanh âm đi ra cửa.

"Đại thúc đi rồi ?"

"Ừm, anh ấy về phòng mình rồi." Lâm Việt vừa bình tĩnh trả lời, vừa nhanh chóng nhìn chằm chằm nam nhân dưới thân, trên mặt Lâm Việt lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Lâm Mộ Thiên nghiêng đầu, không muốn lại nhìn thấy vẻ mặt đó của Lâm Việt....

"Tôi quên nói cho cậu, thời gian gần đây lôi thôi lắm, phóng viên giám sát ghê lắm, cậu tốt nhất đừng đem con gái vào nhà trọ, nếu Lâm Mộ Thiên biết, anh ta lại lải nhải..." Đầu kia điện thoại của nhn vang lên tiếng cười trêu ghẹo, có thể tượng tượng được bộ dạng cợt nhả của y, "Nếu thật muốn mang về, nhớ rõ làm xong thì phải thu thập sạch sẽ."

Lời nói của nhn, khiến Lâm Mộ Thiên hoảng hốt.

Hắn cho tới bây giờ cũng không biết, nhn lại có thể dễ dàng nói ra loại chuyện này, nhn mới mười tám tuổi ! Nhưng tựa hộ so với hắn gã đàn ông ba mươi tuổi, còn hiểu được nhiều hơn !

Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân tựa hồ cho tới bây giờ cũng chưa chân chính hiểu biết quá bạn nhóm của mình.

Lâm Việt phát hiện hắn thất thần, liền nặng nề hôn hắn vài cái, mới rời đi đôi môi của hắn. Mà đầu kia điện thoại, nhn vẫn đang thao thao bất tuyệt nói chuyện, tựa hồ muốn nói đêm nay trong quán nhiều mỹ nữ, Lâm Việt không đi thật là đáng tiếc gì gì đó.

Lâm Việt căn bản không đểy ý đến nhn đang nói cái gì, chỉ cố gắng mở ra hai chân của Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên hoảng sợ cảm giác được vật cứng nóng rực kia đang để giữa hai chân, tiếp theo, hắn liền cảm giác một cơn thống khổ trước nay chưa từng có, hắn kinh hoàng giãy dụa, hai chân lại bị Lâm Việt cùng sức tách ra, dục vọng không biết khi nào đã đứng thẳng kia của Lâm Việt, chen vào con đường hẹp hòi chưa từng được khai phá của hắn....

Thân thể hắn bị vô tình xé rách, hắn thống khổ "ư" một tiếng, ngay cả tay cũng nắm thật chặt, nhưng hắn lại chỉ có thể cố nén, không thể phát ra một chút thanh âm.

Hắn không thể cầu cứu !

Hắn không có biện pháp la lên, bởi vì Lâm Việt là em trai hắn, hắn nợ cậu rất nhiều, khi dục vọng nóng cháy của Lâm Việt toàn bộ đã mai nhập vào trong cơ thể hắn, giờ khắc này, hắn biết xong rồi, hoàn toàn xong rồi !


Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang - chương 12

Đầu lưỡi của Lâm Việt chạm đến từng góc trong miệng hắn, nhẹ nhàng ôn nhu nhưng so với ánh mắt ngày càng tối đen kia hoàn toàn không thích hợp. Lâm Việt nhanh nhẹn nhận thấy được Lâm Mộ Thiên muốn cắn đầu lưỡi của cậu, hắn nhanh tay nắm lấy cằm của Lâm Mộ Thiên, khiến cho đối phương hé miệng, hắn nghiêng đầu, chóp mũi cả hai chạm vào nhau.

Đầu lưỡi linh hoạt kia của Lâm Việt, quấn quanh lấy đầu lưỡi đang liều mạng trốn tránh của hắn, lại nhợt nhạt khiêu khích.

Lâm Mộ Thiên nhắm mắt lại, ngăn nước mắt chảy ra.

Rất nhanh, Lâm Việt ngừng hôn Lâm Mộ Thiên, cậu khởi động thân thể, nắm lấy cằm Lâm Mộ Thiên, khiến cho đối phương hé miệng, lại thẳng lưng, đem dục vọng của minh đưa vào trong miệng Lâm Mộ Thiên.

Sắc mặt Lâm Mộ Thiên nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn không thể tin được bản thân lại hàm chứa cái kia của Lâm Việt....

Trong lòng của Lâm Việt tràn ngập khoái cảm trả thù, cậu hy sinh nhiều như vậy, đợi lâu như vậy, lần này nhất định phải thắng.

Lâm Việt thấp đầu chăm chú nhìn vào Lâm Mộ Thiên, đưa tay ôm lấy đầu hắn : "Chuyên tâm ngậm láy, nhìn tôi, không cho nghĩ đến kẻ khác."

Ngoài cửa số mưa sa gió giật, tiếng sấm nổ vang.

Bên trong, chỉ còn lại một mạt đèn bàn mờ nhạt, ngọn đèn lờ mờ, lại thêm hơi thở tình dục, tiếng hô hấp nặng nề, cùng tiếng nghẹn ngào khó nhịn, hòa vào cùng nhau. Giường lớn theo động tác lưng đưa đẩy của Lâm Việt mà kịch liệt lay động.

Lúc này.

Điện thoại trong phòng lại đột nhiên vàng lên, Lâm Mộ Thiên tràn ngập hy vọng nhìn về phía điện thoại, Lâm Việt cũng không chút kiêng kị ấn nút không nghe, động tác của Lâm Việt lại vẫn không ngừng lại, khiến cho Lâm Mộ Thiên vẫn chìm trong tiếng hỏa dục.

Lâm Mộ Thiên chỉ có thể phát ra tiếng cầu xin "Ư ư ư"

"Là đại thúc sao ?" Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm của Nhiên Nghị.

"............."

"Đại thúc, tôi là Nhiên Nghị, sao giờ này còn còn chưa đến ?" Nhiên Nghị bất mãn hỏi, đầu kia điệnt thoại truyền đến tiếng nữ giới vui cười, nghe không rõ ràng lắm đang nói cái gì.

Lâm Mộ Thiên quay đầu cầu cứu điện thoại, nhưng trong miệng vì hàm chứa thứ kia của Lâm Việt, khiến hắn không có biện pháp mở miệng cầu cứu.

"Tôi không phải Lâm Mộ Thiên, tôi là Lâm Việt." Lâm Việt không chút để ý trả lời điện thoại của Nhiên Nghị ngày đó.

Lâm Việt cúi thấp đầu hướng Lâm Mộ Thiên lộ ra nụ cười "ôn nhu" đáng sợ, hắn rõ ràng đã nhìn thấy hàn ý trong mắt Lâm Việt, thân thể không khỏi run cả lên.

Lúc này, Lâm Việt loan hạ thắt lưng, dục vọng ra khỏi miệng hắn, cũng nâng mặt hắn lên, nặng nề hôn lên cái miệng đang muốn cầu cứu của hắn.

Đôi môi của hắn bị Lâm Việt hôn đến nóng rực, hôn thật sự chặt, đối phương mút vào cái miệng đang muốn mở ra kêu gào của hắn.

"A, hóa ra là Lâm Việt, tôi nói đúng lại, đại thúc tiếp điện thoại sao lại không nói lời nào. Lâm Việt, đại thúc đã ngủ chưa ?" Thanh âm của Nhiên Nghị tiếp tục vang lên ở đầu kia điện thoại.

Lâm Việt mút lấy môi dưới của Lâm Mộ Thiên, hạ giọng đối với Lâm Mộ Thiên cảnh cáo : "Anh tốt nhất hiểu rõ, vạch trần tôi, anh cũng không tốt đẹp gì đâu." Trong giọng nói ôn nhu của cậu lại lộ ra cảnh cáo.

Lời nói của Lâm Việt đánh vào chỗ yếu của hắn, nếu loại chuyện này bị người thứ ba biết được, trước sau gì cũng không tự hào gì, hắn không muốn những người khác trong tổ nhìn hắn bằng ánh mắt khác đối đãi hắn. Hơn nữa, Lâm Việt nay lại là em ruột của hắn, loại chuyện hoang đường này nói ra chỉ có thể làm cho hắn ghê tởm.

Đây là nút thắt trong lòng không thể giải được !

Dục vọng của Lâm Việt lại nhồi vào miệng hắn, làm cho hắn không thể nói nên lời, hơn nữa Lâm Việt lại kềm chặt tay chân hắn, làm cho hắn chẳng có đường sống để phản kháng.

"Anh ấy hiện đang ở cạnh tôi, tôi đưa anh ấy nghe điện thoại." Ngoài dự kiện, Lâm Việt đột nhiên muốn hắn nói chuyện cùng Nhiên Nghị, ngay lúc hắn trong trạng thái nghi hoặc. Lâm Việt đưa tay bắt lấy điện thoại ở đầu giường, đưa điện thoại đến bên cạnh hắn, đại thúc vẫn mở nút nghe như trước.

Dục vọng của Lâm Việt, nhanh chóng rời khỏi khoang miệng thấp nhiệt của Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên thiếu chút nữa nôn ra, hắn chỉ có thể cưỡng trụ dũng động trong lòng, chậm rãi nói vào điện thoại : "Nhiên... Nhiên Nghị à, tôi hôm nay không đến được.... ư..." Nói chưa xong, đôi môi lại lần thứ hai bị Lâm Việt bắt lấy, đầu lưỡi thấp nhuyễn của lt hoa nhập vào trong miệng nóng cháy của hắn.

Giờ phút này, khi đối mặt với Lâm Việt, trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi, cái loại cảm giác áp bách đáng sợ này, vượt qua cả uy hiếp chân thật trên thân thể.

Hắn chưa bao giờ cùng nam tính từng có tiếp xúc thân thiết như thế, khiến cho nội tâm của hắn cảm giác bi ai sâu sắc, mà giờ phút này thanh niên ở trên người xâm phạm hắn, không phải người khác, mà chính là em trai ruột của mình.

Cảm giác sỉ nhục phi đạo đức này, khiến trái tim run rẩy.

"Cảm giác thế nào, kỹ thuật của tôi được không ?" Lâm Việt thấp đầu, tiếp tục hôn môi hắn. Đầu lưỡi của hắn bị Lâm Việt mút sâu vào dây dưa. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng dâm mỹ khi đôi môi triển động, mà điện thoại lại để bên cạnh hai người.

Trái tim của Lâm Mộ Thiên khẩn trương đến mức muốn nhảy ra, hắn chỉ có thể cố nén khó chịu, im lặng giãy dụa.


Đọc thêm!