Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

Dục Mãn Hạnh Lâm phiên ngọai - Cổ đại thiên (10-11) (Hoàn)

Nam tử đi vào trướng bồng, ánh mắt chạm đến nam nhân dị thường im lặng, cuộn mình trong một góc, lại thấy được thức ăn chưa được động đến, đôi tuấn mi lập tức nhíu lại thành hình chữ chữ xuyên (1) : "Ngươi nhịn đói một chút, ta ngay trước mặt ngươi giết một người."

"A.... Vậy ngươi giết là được rồi." Nam nhân trào phúng cuời nói.

Mộ Phi liếc mắt nhìn một hài đồng bảy tám tuổi bên ngoài, lôi đến trước mặt nam nhân, trường kiếm trong tay đưa ngang người đứa bé nỉ non không dứt : "Muốn sống không ? Đi van xin tên kia đi." Đứa bé sợ hãi khóc gọi Hướng Nhất Phương : "Thúc thúc, cứu con...."
10.


Cứu một người, liền có thể có người thứ hai, người thứ ba.... Hắn có thể cứu được bao nhiêu đây ? Ai có thể đến cứu hắn đây ?

Hắn hiểu được, nhưng vẫn thuận theo ý Mộ Phi, nếu hắn cứ cươgn quyết, có lẽ sẽ không thống khổ như thế, hết thảy , chỉ cần một cơ hội mà thôi.

Chiến tranh đã nhanh kết thúc, tuyết mùa đông vẫn cứ như cũ cương quyết chặn lại mùa xuân ấm áp đang muốn vương ra.

Gót sắt của thiên lý mã in trên tuyết dày, lưu lại dấu vết thật sâu, mang đến khúc nhạc dạo huyết vũ tinh phong.

Nhìn đến nam nhân trước mắt thuận theo cầm lấy chén cơm, sắc mặt Mộ Phi mới tốt hơn, vừa sầu lo tại sao bản thân lại đem nhiều thời gian tinh lực đi để ý nam nhân, vừa thấy đồ ăn đã lạnh như ăn muốn gọi người hâm nóng lại....

Còn không kịp mở miệng, ngoài trướng liền có tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Trong quân doanh có một vị khách không mời mà đến, Lạc Văn nộ khí trùng trùng một phen đem trường kiếm đánh vào những kẻ ngăn đón mình, thẳng tiến đến trướng của Mộ Phi.

"Thả hắn ra."

"Lạc tướng quân thật uy phong." Nam tử đi ra doah trước đồng thời cũng dùng thân thể ngăn cản lối vào.

Lạc Văn hừ lạnh một tiếng tuốt kiếm, sĩ binh bên cạnh cũng rút kiếm ra, Mộ Phi thân hủ ngăn lại, ra lệnh cho quân lính lui xuống.

"Sao lại lỗ mãng như vậy, khó trách người đứng đầu Lạc gia lại là huynh trưởng của ngươi." Mộ Phi nheo mắt lại.

"Ta nói, thả hắn ra !" Chàng trai không cùng Mộ Phi đàm thoại nhà hạ, trường kiếm trong tay chém về phía Mộ Phi, không ngờ Lạc Văn lại như thế, Mộ Phi vội vàng tránh ra, đồng thời , trường kiếm cũng một nhát chém nát bức màn, lộ ra hình ảnh nam nhân trong trướng bị khóa trụ hai chân....

"Nhất Phương !" Lại nhìn đến nam nhân, vừa mừng lại vừa đau....

"Lạc Văn ?" Thanh âm khô khốc phát ra từ hầu gia, đôi mắt mờ mịt của nam nhân trong nháy mắt sáng bừng lên, đối với chàng trai từng thả hắn đi, nam nhân thủy chung vẫn mang lòng cảm kích, hy vọng Lạc Văn đột nhiên xuất hiện có thể giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh đáng sợ này....

Bộ dáng vui sướng của nam nhân, làm cho Mộ Phi cầm chặt lấy lãnh kiếm trong tay.

"Ta mang ngươi đi !" Hai mắt khẽ hấp háy, chàng trai một kiếm chém đứt xiềng xích trói buộc nam nhân, đôi tay vươn ra khẩn thiết ôm lấy nam nhân gầy yếu.

Hy vọng, chỉ khác tuyệt vọng một chữ.

Hướng Nhất Phương nhịn không được ôm Lạc Văn : "Ừm."

Lạc Văn có thể cứu hắn lần đầu, nhưng không thể cứu hắn lần hai.

Chàng trai đột nhiên kịch liệt run rẩy, nam nhân nghi hoặc ngẩng đầu, sau đó ánh vào mi mắt chính là lãnh kiếm trên ngực Lạc Văn....

"Lạc... Lạc Văn...." Thanh âm của nam nhân, run rẩy như sắp vỡ tung ra.

11.
Nam nhân há miệng, một chữ cũng không nói nên lời, ôm lấy thân thể ấm áp đang dần trở nên lạnh lẽo, tim hắn cũng tựa hồ ngã theo vết nứt, mai táng trong hàn băng.

"Phập...." lãnh kiếm rút ra, huyết hoa văng khắp nơi, điểm lên gương mặt nam nhân những bông hoa hồng mai bằng tuyết.

"Lạc Văn..." Kẻ không nói nên lời rốt cục cũng có thể mở miệng, cực kỳ run rẩy.

"Hắn đã chết." Lôi kéo cái xác từ trên người nam nhân rồi đá văng đi, Mộ Phi ngồi xuống đưa tay hướng về phía Hướng Nhất Phương, "Đi cùng ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi." Lạc Văn bị giết, cũng có nghĩa.... không thể sống trong triều được nữa, nhưng chàng không hề hối hận vơi lựa chọn của mình.

Biến hóa một cái chớp mắt, Lạc Văn vốn đã chết bỗng sử kiếm chém về phía Mộ Phi, đối phương bất ngờ cuống quýt né tránh, nhưng cũng bị thương không nhẹ, mắng to một tiếng, thanh kiếm của Mộ Phi lại hướng về phía Lạc Văn.

Nhưng lúc này đây, nơi lãnh kiếm đâm vào không phải là Lạc Văn, mà là kẻ đột nhiên dựa vào người Lạc Văn.... Hướng Nhất Phương.

"Nhất Phương !" Hô lên một tiếng, không phải Lạc Văn, cũng không phải Mộ Phi, mà là Hắc Ngân, vì cái gì mới tìm được nam nhân, lại nhìn thấy tình cảnh như vậy !

Lạc Văn ghé vào người nam nhân, nở nụ cười, không nói một tiếng, mở miệng ra chỉ có máu đang ào ạt chảy ra, nhưng có thể cùng nam nhân chết một chỗ, cảm thấy được thực hạnh phúc.

Thanh kiếm của Mộ Phi, nơi xuyên qua thân thể của Hướng Nhất Phương, cũng đi vào thân thể của Lạc Văn.

Mộ Phi nhìn thấy tình cảnh trước mắt hoàn toàn ngây dại, chàng không muốn giết hắn, không muốn....

"A...." Nam tử không có né tránh cú đâm đầy phẫn nộ của Hắc Ngân, chàng đột nhiên ngửa đầu cười vang, cả đời này sống đến cuối cùng là vì cái gì, vì cái gì đến khi cuối cùng rồi lại giết chết chính người mình yêu, còn sống, lại có ý tứ gì ?

Kiếp này ta nợ ngươi, kiếp sau trả lại.

Khi Hắc Ngân rút kiếm ra, Mộ Phi cũng dựa vào khí lực cuối cùng rút ra kiếm của mình, một kiếm rút ra, dù là Lạc Văn hay là Hướng Nhất Phương, cũng sẽ không có hy vọng sống sót...

"Nhất Phương..."

Ngực nam nhân không ngừng chảy máu, miệng hé ra cũng toàn là máu, miệng có thể di động, rõ ràng là gọi tên Hắc Ngân, có lẽ đây là giây phút hạnh phút nhất của hắn, bao nhiêu ngày trôi qua, hắn lần đầu tiên nở nụ cười, nụ cười ánh lên đôi mắt, ngã xuống lồng ngực của Hắc Ngân, bình thản.... nhắm nghiền hai mắt.... vĩnh viễn.

Ngươi chẳng lẽ đã quên lời hứa của chúng ta sao ? Mùa xuân còn chưa tới, ngươi sao có thể như vậy được....

Ta sai lầm rồi, ta không bao giờ.... rời đi ngươi nữa, không bao giờ.... giống như ba năm trước rời đi ngươi nữa, lúc này đây, vô luận kiếp này hay kiếp sau, vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi.

Khi Lạc Tư đuổi tới, nhìn đến xác chết của bốn cười, nhưng tất cả đều vương lại một nụ cười.

Có lẽ bọn họ cuối cùng cũng đã có được mong ước của chính mình.

Lạc Tư đem bốn người mai táng cùng nhau, vô luận bọn họ ai yêu ai, ai hận ai, vẫn đều là vì lẫn nhau mà trả giá mạng sống.

Để lại y phải sống làm sao bây giờ ?

Hắn cứ cô độc mà già đi, thế nhân đều nói hắn lạnh lùng như vậy, cả đời cô độc.

Mà chân tướng, chỉ có tại nấm mồ đã mọc đầy cỏ đang nương theo làn gió.

Mùa xuân hàng năm, đều có một nam tử đến trước mộ uống rượu, nói chuyện với ngôi mộ, mà cuối cùng, hắn cũng táng tại bên cạnh ngôi mộ.

Chia ly kiếp này, kiếp sau sẽ gặp lại.

-----------------------------

Xong, download bản edit phiên ngoại và bản đầy đủ tại trang mục lục

9 nhận xét:

  1. cúi cùng truyện cũng hoàn tất
    thanks bạn nhìu lắm

    Trả lờiXóa
  2. Híc, sao cái pn này lại buồn thế :(

    Trả lờiXóa
  3. ack, pn gì thế nào, chết (gần) hết là sao :(((((((((( đọc mà đau lòng quá đi

    Trả lờiXóa
  4. woaa... a a ra đây là kiếp trước của 5 người nha~ ... đọc cái này thì thấy.. người sướng nhất vẫn là Ngân ca nhaz~ là tình yêu kiếp trước của đại thúc... sướng quá chứ còn gì nữa . . hị hị hị

    Trả lờiXóa
  5. cái kiếp trước có thể lí giải đc tại sao kiếp này HN lại dính NP như zậy thì ra là do hối hận vì kt đã bỏ NP mà đi nên mới dẫn đến bi kịch như zậy
    mà thấy chỉ có 1 mình LT là tính tình ko thay đổi nha lạnh lùng thấy sợ từ đầu cho đến cuối
    còn nữa sao mà kt MP lại bá đạo dữ zậy chứ ai cũng là cưỡng bức NP nhưng riêng MP là ta cảm thấy ghét nhất rồi mới đến LT,ah MP cũng ko thay đổi nha kn vẫn muốn cùng NP chơi SM mà kakaka chứng nào tật nấy,kt hay kn HN đều tội nghiệp quá
    kiếp này đáng lí ra người đầu tiên của NP phải là LV hay HN mới đúng sao lại là LT đc nhỉ?
    công nhân mấy cái anh này có duyên tiền định nha kiếp trước kết thúc trong bi kịch cho nên ông trời mới cho họ thêm 1 cơ hội để mà sửa đổi thành 1 kết thúc pink khác
    xem mà ta muốn khóc luôn :((

    Trả lờiXóa
  6. dù thấy tội cho HN, yêu thích cái dễ thương của LV hay là ngưỡng mộ sự chung tình của MP nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn kết LT nhất. Suy cho cùng, người có thể hi sinh tính mạng vì NP không chỉ có mình hắn, nhưng cái vẻ lạnh lùng bề ngoại nhưng nội tâm ấm áp lại khiến cho con người ta cảm thấy chân thật hơn. Thực sự cảm ơn bạn đã edit truyện này nhé :) Xin lỗi vì không thể cmt từng chương, tớ đọc hết bộ này trong vòng 1 ngày a ~ Thông cảm cho tớ :)

    Trả lờiXóa