Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Đại thúc thượng ngộ lang chương 30 + 31

Chương 30

"Đều đã đến đây, thì vào xem cũng đơợc, dù sao anh mấy cái này cũng chưa thấy qua, đỡ phải uổng phí cuộc sống ba mươi năm, tuyệt không nhân sinh lạc thú." Lâm Việt đem chìa khóa xe ném cho tay trông xe, túm Lâm Mộ Thiên đi vào.

Ngọn đèn hoa mỹ, sân khấu hoa lệ, cùng với những mỹ nữ khiêu vũ lả lướt vòng eo trên sân khấu, còn có các cánh đàn ông uống say khướt ôm chặt lấy mỹ nữ, cả trai lẫn gái thì thầm ngâm khẽ, loại trường hợp này ở trong mắt Lâm Mộ Thiên, quả thực là chướng khí mù mịt, hỗn loạn không sao chịu nổi ! Đây thật đúng là câu lạc bộ đêm !!!

"Không khí ở trong đây thật buồn, tôi thấy tôi nên ra ngoài chờ cậu."

Lâm Mộ Thiên muốn chạy trốn.

Hắn thực không thích loại địa phương này, thậm chí có thể nói thập phần chán ghét.

"Còn muốn làm việc khôgn ? Còn muốn làm việc thì đi theo tôi, hôm nay tôi nếu cao hứng, công việc của anh còn may ra, còn mất hứng, hừ." Lâm Việt ngữ khí lạnh nhạt nói vài câu, biểu tình trên mặt vẫn thực bình tĩnh, điều này làm cho Lâm Mộ Thiên thực kinh hãi.

Lâm Mộ Thiên giằng co một hồi, vẫn là chịu đựng, Lâm Việt hiện tại là ông chủ của hắn, hắn cũng cần công việc, hắn phải nuôi gia đình, hắn còn muốn cuốc sống, hắn cái gì cũng không hiểu, không kinh nghiệm, cũng chỉ biết ca hát viết nhạc mà thôi.


Chương 31

Một phụ nữ ăn mặc xinh đẹp thấy Lâm Việt xuất hiện, dùng âm thanh ngọt ngào đến chết người, liếc mắt đưa tình làm nũng.

"Ông chủ Lâm, cậu mới tiếp nhận chúng em vài ngày, liền vội đến đây tuần tra chúng em sao, chị em chúng em vui sướng đến chết mất." Người phụ nữ tươi cười ngọt nị, bà ta nhìn thấy Lâm Mộ Thiên, lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.

"Vì này chính là Lâm Mộ Thiên sao ? Em chính là fan hâm mộ của anh ! Anh đại giá quang lâm đến chỗ chúng em thật sự là vinh hạnh !" Người phụ nữu kia nhiệt tình dẫn bọn họ đi vào một góc xa hoa, Lâm Mộ Thiên ngượng ngùng xấu hổ mỉm cười, bà ta tìm đến một nhóm cô gái ăn mặc phong phanh, để hai người chọn lựa.

Trong phòng ngọn đèn hôn ám, loại không khí áp lực này, làm cho người ta buồn ngủ, Lâm Mộ Thiên vội tự nhắc nhở mình, không dám động, lại càng không dám ngước đầu lên nhìn những vũ nữ hở hang của câu lạc bộ đêm.

"Nhìn xem nếu thích thì chọn một người đi, không cần khách khí." Lâm Việt nghiêng đầu thưởng thức vẻ mặt quẫn bách của nam nhân, cậu chính là thích nhìn đến vẻ mặt này của nam nhân, loại vẻ mặt bất đắc dĩ không biết phải làm sao.

Điều này khiến Lâm Việt tìm được vài tia khoái ý trả thù.


"Ông chủ Lâm cho anh chọn thì anh cứ chọn đi, ông chủ lâm so với vị giám đốc trước kia của chúng em còn xa hoa hơn." Ma ma dùng thanh âm giống như tú bà đón tiếp Lâm Mộ Thiên, điều này làm cho kẻ rất ít đến mấy chỗ thế này như hắn cảm tâấy đau đầu.

Lâm Việt dẫn hắn đi tìm vũ nữ tiêu khiển, hắn lại là đàn ông có vợ, như thế nào có thể cùng một người độc thân cao quý như Lâm Việt đánh đồng ! Hắn thậm chí thực phản đối mấy loại giải trí thế này, nam nhân thành thật cảm thấy đây là một kiểu làm ăn bất chính, là hành vi dơ bẩn.

Lâm Mộ Thiên khẩn trương nhìn về phía nam tử tuấn mỹ, hắn nhỏ giọng nói : "Tôi không muốn."

Hắn không muốn chơi gái, hắn khôgn thể làm chuyện có lỗi với vợ mình, hắn là một nam nhân thực bảo thủ, cho nên hắn không cần.

"Không cần xấu hổ."

"Anh chắc là mới đến câu lạc bộ, cho dù lần đầu tiên đến quán của tụi em cũng đừng câu nệ như vậy."

"Đúng vậy, chị em chúng em nhất định sẽ phục vụ anh thật chu đáo, tuyệt đối khiến anh vừa lòng." Mấy vũ nữ ăặp Lâm Mộ Thiên liền nhiệt tình, hy vọng đêm nay có thể kiếm chút sinh ý, mấy vũ nữ đương nhận ra hai người này là ngôi sao, một trong hai vị đó chẳng những là ngôi sao mà còn là ông chủ, chẳng những không thể đắc tội, còn phải ra sức hầu hạ.

"Không cần, tôi không quen." Lâm Mộ Thiên xấu hổ xua tay, loại địa phương chướng khí mù mịt này thực không thích hợp với người có tư tưởng cổ hủ như nam nhân, hắn biết Lâm Việt chỉ muốn nhục nhã hắn, mới đưa hắn đến nơi thế này, muốn cho hắn biết khó mà lui.

"Từ từ cũng quen, anh khôgn chọn, tôi liền giúp anh chọn." Lâm Việt bắt chéo hai chân, tao nhã ngồi bên người Lâm Mộ Thiên, thân thủ đưa ra ngón tay thon dài điểm vài cô trông thanh thuần, cậu biết loại này rất hợp với khẩu vị của Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên nhìn hai cô gái đi về phía này, khẩn trương lại bất an, hắn nhỏ giọng nói với Lâm Việt : "Tôi không cần, tôi thật sự không muốn." Hắn thật sự khôgn có hứng thú, cũng không muốn làm.

"Lâm Mộ Thiên anh là không phải cố ý đối nghịch với tôi đó chứ, tôi hôm nay ngoại lệ mang anh ra đây mở rộng tầm mắt, anh đừng không biết phân biệt." Giọng nói của Lâm Việt nhẹ nhàng chậm rãi, lại thực nhu hòa, trong đó lại pha vào đó uy hiếp vô hạn.

"Tôi trước ra ngoài, tôi ở bên ngoài chờ cậu, nơi này thật sự không hợp với tôi." Lâm Mộ Thiên kiên trì, trực giác nói cho hắn khôgn thể cứ thế này, hắn cảm thấy nơi này cùng với Lâm Việt thực rất nguy hiểm.

"Anh hôm nay dám ra ngoài một bước, ngày mai cũng đừng vào công ty, công việc cũng không có đâu, từ nay kiếp ngôi sao của anh đã hết rồi." Lâm Việt mang một nụ cười, nghênh đầu về phía nam nhân.

Lời nói của Lâm Việt đem nam nhân đóng đinh tại chỗ.

"Cậu có thể chọn vài người bình thường được không." Lâm Mộ Thiên cúi đầu, nắm chặt tay chịu đựng.

"Tìm gái còn muốn đàng hoàng ? Anh đừng điên, loại chuyện này ai quản được, Lâm Mộ Thiên anh đúng là bảo thủ." Lâm Việt ôm một cô gái ăn mặc gợi cảm, cậu nhìn Lâm Mộ Thiên đang xấu hổ, cười nói, "Ngay cả ở trên giường, anh cũng một bộ không thú vị gì, đúng là thất bại."

3 nhận xét:

  1. không hỉu sao mình ghét tên Lâm Việt này quá đi...

    Trả lờiXóa
  2. ừm ghét ghét sao á!!!
    sao ko thấy anh công nào tử tế với Thiên thúc vậy..... tội quá đi!!
    haizaaaa....

    Cố hoàn bộ này nha nàng , ta thương thúc lắm lắm!!
    iu nàng!

    Trả lờiXóa