Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011
Đế nghiệp vô thương Chương 23 - Hàn đông tuyết (thượng)
Nguyên Uyên vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Trương Tứ Phong cùng Long Điệp vừa nói vừa cười, trong mắt hiện lên một tia thâm trầm, khẽ cười nói : "Để cho Trữ vương phải đợi lâu rồi."
"Hoàng thượng !" Gặp Nguyên Uyên đến, Trữ vương cùng Long Điệp nửa quỳ trên mặt đất, Nguyên Uyên phất ống tay áo : "Đứng lên đi."
"Trẫm cũng Trữ vương có chuyện muốn nói, ngươi lui xuống trước đi." Lời này là nói cho Long Điệp, Long Điệp cũng liền lui xuống.
"Hoàng thượng bên người có một trợ thủ vừa có năng lực vừa có đẹp như vậy, thật sự là làm cho vi thần ghen ti." Trương Tứ Phong khóe mắt khẽ nhếch, nhìn về phía Long Điệp vừa đi.
Nguyên Uyên cười nhạt nói : "Trữ vương nếu thích, cứ việc lấy đi."
"A, vi thần không tiêu được." Trương Tứ Phong chuyện vừa chuyển nói : "Mùa đông này qua là mùa xuân đến, tục ngữ nói lửa rừng đốt cây cỏ vô cùng, chờ tuyết tan rã, cỏ dại kia lại bắt đầu sinh trưởng trên mặt đất, thần cũng nên tiếp tục đốt thêm mất đợt, để tránh làm cho cỏ dại phá hủy non sông tráng lệ."
"Một khi đã như vậy, Trẫm cũng không muốn giữ Trữ vương." Nguyên Uyên nói , "Ước định của Trẫm và Trữ vương, chờ đến lúc, Trẫm sẽ đem người tặng lại, Trẫm nghĩ Trữ vương cũng không nóng lòng một thời gian như vậy."
"Tự nhiên, Hoàng thượng lưu lại người nọ đều có dụng ý của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng cũng đừng đùa đến mức phá hủy hắn, thần cũng có một chút luyến tiếc." Trương Tứ Phong hí mắt cười.
"Biểu ca, ngươi còn không tin Trẫm sao ?" Hoàng đế Thiên Triều mỉm cười.
Đi trên con đường đầy tuyết, đôi giày dẫm nát lên tiếng tạo nên tiếng kẽo kẹt, cũng chỉ có trên con đường này, không ai đi dọn dẹp băng tuyết.
Có bao nhiều ngày không thấy hắn ? Tựa hồ là bắt đầu từ ngày Trương Tứ Phong đến, không đi đường này nữa, vốn có thể trao người cho y, nhưng càng nghĩ, hay là tạm thời cứ giữ lại, vì nguyên nhân gì, Nguyên Uyên đi trên đường cũng không tìm được lý do, thầm nghĩ hiện tại ngửi được mùi thơm của người nọ, lại ôm thân thể mềm dẻo kia...
Trong lòng càng muốn, mà trong đầu bắt đầu hiện lên đủ lọai hình ảnh, một cỗ hỏa khí bắt đầu tán loạn trong thân thể, nam tử không khỏi bước nhanh hơn, thái giám phía sau vội không ngừng chạy theo.
Đến Bắc cung, Hoàng đế có chút khẩn trương đi vào cửa, nhưng chân mới tiến đến đại môn, mày liền nhíu lại, trong viện không chỉ có lãnh hương phiêu đãng quen thuộc, mà còn có vị thuốc đông y đắng nghét.
Đây là thế nào ? Nguyên Uyên vừa mới mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Tiểu Xuân Tử nâng chén thuốc chuẩn bị đi ra, tiểu thái giám thấy Hoàng thượng vội không ngừng quỳ xuống : "Hoàng.... Hoàng thượng..." Thanh âm có chút run rẩy.
Nguyên Uyên nhìn chén thuốc trên tay Tiểu Xuân Tử, không khỏi vô ý nhíu mi, rồi đi thẳng về phía giường, đi đến bên giường cúi đầu nhìn xuống, nam nhân bị một tấm hồ cừu thật dày quấn lấy, guơng mặt vốn tái nhợt lức này lại lộ ra một tầng ửng hồng bất thường, giống như luồng hỏa thiêu đốt, cái trán cũng ướt đẫm mồ hôi.
"Khụ khụ...." Từ đôi môi tái nhợt phát ra một trận ho nhẹ, đôi lông mi có chút ướt đẫm run rẩy, nam nhân dường như đã tỉnh, khẽ hé mắt, cảm giác được một tầm mắt nóng rực đang bồi hồi trên người mình, Nguyên Bạch Lệ thấy được Nguyên Uyên đang ở bên cạnh, nhưng chỉ là thấy được, tiếp theo liền lạnh nhạt xoay đầu đi, ngẫu nhiên phát ra một trận ho nhẹ.
Từ ngày dùng dược, Nguyên Bạch Lệ cũng không nói một câu Nguyên Uyên, Nguyên Uyên sinh hờn dỗi lại đi trở về, nhìn đến Tiểu Xuân Tử còn quỳ trên mặt đất đá một cước, tiểu thái giám ôi một tiếng ngã ra đất, chén thuốc cũng bay ra ngòai phát ra tiếng bể vỡ.
"Mới vài ngày sao lại như vậy ?" Thanh âm của Nguyên Uyên đột nhiên vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, mấy hôm trước Tiểu Xuân Tử còn nói tình trạng người này vẫn tốt, hôm nay sao lại là một bộ dáng ốm yếu nằm trên giuwofng.
"Hoàng.... Hoàng thượng thứ tội !" lần đầu tiên gặp Nguyên Uyên phát hỏa, Tiểu Xuân Tử hai chân không ngừng run rẩy, vội nói, "Vương gia ban đêm bị lạnh, bệnh mới tật cũ, liền lập tức ngã bệnh.
"Bị cảm lạnh ? Cẩu nô tài nhà ngươi hầu hạ thế nào."
Tiểu Xuân Tử ủy khuất, vốn trong phòng này không có chút ấm áp, ấm lô duy nhất cũng là do Tiểu Xuân Tử tìm ra, Nguyên Bạch Lệ lại thích mở cửa sổ xem hoa mai, cũng may có một tấm hồ cừu, nếu không bị phong hàn trước đó vài ngày rồi. Ủy khuất thì ủy khuất, Tiểu Xuân Tử vẫn quỳ rạp trên mặt đất nhận tồi : "Nô tài biết tội ! Nô tài biết tội !"
Đây là mệnh của nô tài, cha nuôi còn nói cái gì hầu hạ tốt thì có tiền đồ, chỉ sợ tiền đồ không đợi được mà đầu thì đã rơi xuống.
"Việc như thế này cũng không thông báo một tiếng ?" Nguyên Uyên lại hỏi.
"Bẩm Hoàng thượng, lúc Vương gia bị bệnh nô tài có đi trình tấu với Hoàng thượng, trên đường gặp được Long Nha hầu, nói là ngài đang cùng khách quý trò chuyện, không cho nô tài đi quấy rầy, vì thế nô tài liền đem chuyện nói với Long Nha hầu, Long Nha hầu.... Long Nha hầu nói là sẽ tấu với người." Tiểu Xuân Tử trả lời.
Long Điệp ? Nguyên Uyên khẽ nhíu mi, Long Điệp cũng chưa từng nói với chàng.
"Bị bệnh mấy ngày ?"
"Ba ngày, còn không thấy chuyển biến."
"Không thỉnh ngự y sao ?" Nam tử không khỏi nhíu mày.
"Có mời, nhưng không có đến, chỉ cho chút dược, hiện tại uống thì có bớt, nhưng không khởi sắc nhiều." Ngự y này, nghe được là người trong lãnh cung, làm sao có thể cho cái gì thuốc tốt được.
Nguyên Uyên gật gật đầu, liên đi ra ngòai nhanh trở về, Tiểu Xuân Tử cân nhắc chắc là ra lệnh cho người gọi ngự y. Khi Nguyên Uyên trở vào, nam tử nói : "Tốt lắm, ngươi đi ra ngòai đi."
Tiểu Xuân Tử sau khi rời khỏi, Nguyên Uyên liền trở về giường, có vài tiếng ho khan trên giường ngẫu nhiên truyền ra, Nguyên Uyên nói : "Vẫn không muốn nói chuyện với Trẫm sao ? Hay là khinh thường nói chuyện với Trẫm ?"
Nguyên Bạch Lệ không có lên tiếng, như là không nghe thấy Nguyên Uyên nói, Nguyên Uyên cũng không chấp nhặt. Tay Nguyên Uyên xoa xoa hai má đỏ tươi vì nhiễm bệnh của nam nhân, một trận nhiệt năng từ đầu ngón tay truyền lên,hô hấp của Nguyên Uyên có chút khàn khàn : "Vài ngày không gặp, Bạch Lệ có nhớ Trẫm không ?"
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
coi bộ không ai thích truyện này hết, chắc bỏ, không edit nữa '_'
Trả lờiXóatem...hơ hơ, bạn ơi, còn tớ xem. Đừng drop bộ này...pleasssssssssss
Trả lờiXóacó ta
Trả lờiXóanhưng dạo này ta vẫn nằm viện nên cũng chẳng lên mạng được nhiều
sắp truyền hóa chất rồi nên chắc 1 tháng nữa ta mới lên được
Chỉ mog hôm nào ta lên nàng vẫn post truyện
Ta phải nói thật từ ngày đọc Dục mãn hạnh lâm của nàng ta càng ngày càng mê Vạn diệt chi thương
Bộ này ta đang mò mẫm QT nên kô biết có người edit nó.
Ba người đàn ông , ba tính cách nhưng đều kô biết rằng mình yêu người đàn ông này một cách sâu sắc mà chỉ nghĩ rằng muốn chinh phục .
Để rồi cái họ nhận được chỉ là lãng quên .
Trog các bộ nhất thụ đa công của Vạn diệt phải nói ta kô thích Đế nghiệp nhất vì bạn thụ kô phải là dạng ta thích. Với người tính cách lãnh lệ nhưng quật cường của bạn ấy ta hy vọng bạn ấy chỉ có một người đàn ông , một người đàn ông giỏi thật sự như Hách liên bột _ một người hiểu và tôn trọng bạn ấy . Vậy àm.....
nhưng cuối cùng càng đọc ta càng cảm thấy cuốn hút
Vậy ra vẫn là do thù hận đời trước mà đến cuồi cùng Bạch lệ phải chịu sự khốn khổ này
Đến lúc anh ấy quên đi tất cả , kô biết đọc truyện sẽ thấy thương tâm thế nào
Cunngx may kết thúc là HE , thật lòng mong bạn kết thúc hết bộ truyện
Mình xin cám ơn
A, ta thik bộ này mà nàng ơi.
Trả lờiXóaPlease đừng drop.
Ngày nào cũng vô nhà nàng xem hết á.
Những bộ nàng edit ta đều đọc hết.
Đừng drop bạn ơi, tôi vẫn hàng ngày vào đọc truyện này. Chứ k phải là k có đọc mà do k biết com truyện như thế nào thôi Ó_Ò
Trả lờiXóakhụ khụ .... " bạch lệ có nhớ trẫm ko ?" =>> omg... a men... thánh thần ơi... nó sến như con hến .... ông hoàng n` hay thiệt ... [ô_ô]
Trả lờiXóamay mắn quớ, may mà nàng không drop nha
Trả lờiXóathanks nàng
I definitely love this site.
Trả lờiXóahttps://prokr2020.home.blog/
prokr2020.blogspot.com
https://prokr2020.weebly.com/prokrservices
https://www.prokr.net/ksa/jeddah-water-leaks-detection-isolate-companies/