Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

Đế nghiệp vô thương chương 26 - Đào hoa lưu thủy

Photobucket

Từng nghe khi gió xuân đến, ngàn cây vạn thụ nở đầy hoa, nhưng cũng gặp phải cảnh vãn tuyết sương mai, cành lá đâm chồi, đào hoa lưu thủy, tất nhiên không thể thuộc riêng không gian của mình.

Cầm khúc réo rắt, tiếng ca du dương, lãnh hương như tơ, triền triền miên miên, rối rắm mơ hồ, giống như đã kết ngàn năm, muốn bông hoa tu luyện năm trăm năm phải cảm động Phật tổ, mới có thể giải thoát, trọn đời trọng kiếp, vẫn là một cái kết ngàn năm không thể giải.

Kết ngàn năm, ngàn năm kết, đào hoa vẫn cứ trôi theo dòng nước.

"Khụ khụ...." Trong phòng vang lên vài tiếng ho nhẹ, nhưng so với trước cũng đã khá lên ít nhiều, chốc lát sau trong phòng truyền đến tiếng nói ảo não của nam nhân, "Không uống."


"Không uống, bệnh sao có thể khá lên được ?" Nguyên Uyên đem bát nước thuốc nấu thành đen tuyền đưa đến trước mặt nam nhân, Nguyên Bạch Lệ lập tức nghiêng đầu đi, như thế nào cũng không chịu uống.

"Bệnh chết không phải rất tốt sao, giảm cho ht lưng đeo tội danh 'giết hại Hoàng thúc'." Đã mấy ngày ? Tựa hồ từ đêm cầm khúc kia, Nguyên Uyên mỗi ngày đều đi đến đây, Nguyên Bạch Lệ bệnh cũng khá lên không ít, từ khi xuân về hoa nở, băng tuyết tan rã, thân thể dần dần bình phục.

Nguyên Uyên không trả lời, cầm bát để lại trên bàn, từ trong một hộp gấm lấy ra một ít mật ong đổ vào, đảo đều rồi lại nâng bát đến trước mặt nam nhân : "Có thêm mật ong, tất nhiên không đắng, uống hết đi."

Thản nhiên nhìn Nguyên Uyên một cái, Nguyên Bạch Lệ lần này tiếp nhận bát thuốc một hơi uống hết, tuy rằng không đắng như vậy, nhưng vẫn làm cho gương mặt tuấn tú của nam nhân trở nên vặn vẹo, ra trận giết định, cũng không thấy vẻ mặt hắn thống khổ như vậy.

"Có chút đồ ngọt để tráng miệng, nơi này có bánh phù dung hạt sen, bánh bách hợp ngàn tầng, bánh gói lá sen, bánh mơ..." Nguyên Uyên vừa mở ra những hộp đựng bánh điểm tâm phát ra mùi thơm mê người, vừa kể tên.

Nguyên Bạch Lệ người này luôn luôn thực khách sáo, duy độc đối với món điểm tâm ngọt thì không thể khách khí nổi, vì thế cũng rất không khách khí đi tiếp nhận món điểm tâm mềm mềm xốp xốp đưa vào miệng, hương vị ngọt ngào lập tức át đi vị đắng của thuốc đông y. Nguyên Uyên cũng ngay tại lúc im lặng này nhìn nam nhân một miếng lại một miếng cắn món điểm tâm, khi thì âấy một ít nước trà, để nam nhân không phải nghẹn.

Trong nháy mắt này, được Nguyên Uyên thấy cái gọi là "đáng yêu", là nơi đáng yêu duy nhất của Nguyên Bạch Lệ khiến cho kẻ khác hận đến tận xương tận tủy. Nếu có thể, Nguyên Uyên thật muốn ngừng lại khoảnh khắc này mãi mãi....

"Ăn được không ? Chúng ta ra ngoài dạo một chút đi." Gặp nam nhân gật gật đầu, Nguyên Uyên từ một bên cầm lên một kiện hồ cừu màu tím mới phủ thêm cho nam nhân, mặc dù đã là mùa xuân, nhưng hàn khí vẫn cứ bức người như trước.

Tay bị nam tử lôi kéo cũng không để ý, Nguyên Bạch Lệ khi bước ra cửa, ánh mắt bị màu hồng phấn trong viện hấp dẫn, quay đầu nhìn thấy mặt hoàng đế nhiễm một mạt cười : "Cây mai đâu ?"

"Đã chết," Nguyên Uyên nói : "Cứu không sống, chi bằng không cứu, thay một gốc đào thụ."

Đuôi lông mày nhướng lên, Nguyên Bạch Lệ đưa tay tiếp nhận mấy cánh hoa hồng nhạt, sâu kín nói : "Ngươi vẫn là người thông minh nhất mà ta từng gặp, chỉ sợ từ nay vễ sau rốt cục không thể dạy ngươi."

"Thông minh bị thông minh lầm, đây không phải là hình người mà ngươi vẽ ra sao ?" Nguyên Uyên nở nụ cười một tiếng, "Chỉ sợ điểm này, ta cũng học." Không biết bắt đầu từ khi nào, khi ở bên Nguyên Bạch Lệ, Nguyên Uyên đã không dùng từ "Trẫm".

Nguyên Bạch Lệ mím môi cười, chỉ vào tàng cây dưới cây đào : "Chúng ta qua bên kia đi." Hai người liền ngồi dưới tàng cây, không để ý đến lễ nghi tôn vinh của hoàng gia.

Cánh hoa hồng nhạt bay bay, lãnh hương quấn quanh, mỹ cảnh giai nhân, cũng nhìn nhau không nói gì.

"Vì sao không nói lời nào." Ngước mắt nhìn lên ba nghìn cánh hoa, Nguyên Bạch Lệ đã nói trước, đôi tinh mâu chiếu ra từng cánh hoa đào.

"Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ...." Nguyên Uyên nhìn về phía nam nhân dưới tàng cây đào, sâu kín mở miệng, "Ngươi không chỉ là địch nhân của Nguyên Uyên ta, mà còn là địch nhân của cây đào hoa này, là địch nhân của ngàn hoa trên thế gian."

"Ha ?" Nguyên Bạch Lệ nở nụ cười, cười đến thoải mái mà thích ý, chỉ sợ có một ngày ta già rồi, liền giống như cây mai kia, sớm mụn gì cũng sẽ bị một cây đào thay thế."

"Người là người, hoa là hoa."

"Ha ha, vậy ngươi đã nghĩ muốn đem ta xử trí như thế nào chưa ?" Nhắm mắt lại, Nguyên Bạch Lệ tựa vào cây đào, "Suốt một trời đông giá rét, ngươi có thể tưởng tượng rõ ràng đi ?"

"Tuyết đông đã ta, chính là lúc vạn vật mùa xuân sống lại, ta nguyên bản sợ một gốc cây cỏ dại lớn lên phá hủy bức tranh non sông, mà khi cây cỏ kia lúc hấp hối, ta lại luyến tiếc. Ngươi nói, ta nên xử trí hắn thế nào bây giờ ? Ta rõ ràng là hận hắn, nhưng lại cố tình ngày đêm nghĩ đến hắn, rõ ràng đối với bản thân nói cứ để mặc cỏ dại kia tự sinh tự diệt, nhưng lại nhịn không được ngoái đầu nhìn lại."

".... Để làm gì ?"

"Nếu ta biết nguyên nhân, ta cũng sẽ không hỏi ngươi, nếu ta hiểu được là vì cái gì, nói như vậy thế gian hôm nay cũng không có những nam nữ si tình "vì cái gì", nếu mỗi người đều là kẻ sáng suốt, lại như thế nào ta có thể làm một trong nhưng kẻ hồ đồ ?"

"Ngươi không rõ, ta cũng đã rõ ràng sao ?" Từ từ nhắm lại hai mắt, đôi môi nam nhân nhếch lên thành một độ cung, "Làm người khó, làm kẻ hồ đồ đã khó, làm người sáng suốt lại càng nan, người cần gì phải làm một kẻ sáng suốt giả vờ hồ đồ."

"Ha ha." Nguyên Uyên nở nụ cười, đỡ lấy hai vai nam nhân, đối diện ánh mắt mở ra của Nguyên Bạch Lệ, "Nếu ta là một kẻ sáng suốt, nên lập tức bóp chết ngươi..." Lúc nói lời này, tay Nguyên Uyên chuyển qua cổ nam nhân, khẽ dùng sức.

"Khụ khụ..." Bị kháp ở yết hầu, Nguyên Bạch Lệ nhịn không được khó thở mà ho lên, nhưng Nguyên Uyên cũng không buông tay, ngược lại càng chặt hơn, cho đến khi Nguyên Bạch Lệ có chút thoi thóp tựa vào lồng ngực hắn.

"Nhưng không phải đã nói sao, ta luyến tiếc, chỉ sợ thanh tỉnh cả đời cũng hối hận cả đời, ta tình nguyện hồ đồ nửa đời người." Ôm lấy thắt lưng nam nhân, Nguyên Uyên đưa môi lên.

Không có đẩy ra Nguyên Uyên, Nguyên Bạch Lệ lẳng lặng nằm trên mặt đất đầy hoa đào, đối với bầu trời mờ mịt trên cao cười khổ : "Nhưng ngươi sẽ không sợ cỏ dại không phải là cỏ dại, mà là một cây đại thụ trưởng thành sao ?"

Lúc này, dưới tàng cây hoa đào, cảnh xuân vô hạn.

Ngày mai, thì sẽ thế nào đây ?

3 nhận xét: