Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2012

Đế nghiệp vô thương Chương 51 - Nhiễm huyết thiên


Trốn sao ?

Nếu hắn ra sức chạy, có lẽ còn có đường hy vọng chạy thoát, nhưng Hoa Nhi của hắn trong yên lặng ngủ trong phòng, cho dù hắn có thể chạy ra, có thể đi đâu được, thiên hạ to lớn, lại không có hắn chỗ dung thân.

"Khụ khụ...." Ánh lửa nóng rực, Nguyên Bạch Lệ ngã xuống mặt đất ôm lấy ngực đau đớn từng đợt, trong khói đặc dần dần nhắm lại hai mắt, tiếng ồn ào cùng âm thanh náo động bên tai giống như dần dần xa cách.

Nếu hiện tại bị chết cháy, có lẽ cũng không sao, ít nhất cũng không cần phải nhìn thấy Hách Liên Bột, Nguyên Bạch Lệ không muốn đi đối mặt với y. Nhưng ông trời tựa hồ không muốn hắn chết, khi hôn mê bất tinh có một người chạy vào đem hắn ra khỏi biển lửa.

Khi Nguyên Bạch Lệ tỉnh lại, là bị nước lạnh dội vào, làn nước lạnh như băng ướt đẫm quần áo dần dần đem rét buốt thấm vào làn da, đâm vào trong xương cốt, đem kẻ hôn mê phải tỉnh lại.

Trừng mở mắt, liền thấy phải người không muốn gặp nhất, Hách Liên Bột đang ngồi đối diện quan sát hắn, trầm mặc khôgn nói, trong ánh mắt phiếm hồng kia lại thiêu đốt lửa giận, giống như lúc nào cũng có thể phun ra thiêu đốt mình thành tro bụi.

Đối mặt với vẻ trầm mặc của Hách Liên Bột, Nguyên Bạch Lệ cũng lựa chọn trầm mặc, hắn không có lời nào để nói, cũng không muốn nói gì, trước khi ra đi, hắn đã biết sẽ có kết cục này, loại kết quả này, đến bây giờ cho dù Hách Liên Bột có đối với hắn thế nào, hắn cũng không sao cả.

Cúi thấp đầu, sóng mũi tích lạc giọt nước lạnh như băng, tí tách đập vào mặt đất.

Tay bị dây xích trói lại trên cột, khẽ động đậy là sinh đau, gió thu rét lạnh theo tấm mành trong lều thổi vào từng đợt, đâm vào tận xương, đầu hôm còn nằm trong chăn ấm, có sự quan tâm của nam tử, nửa đêm về sáng đã toàn thân bị xối nước lạnh, cùng đợi thẩm lý và phán quyết của nam tử.

Kết quả tệ nhất, bất quá cũng chỉ là chết, dù sao hắn cũng sống không được bao lâu, có chết cũng không sợ.

"Chát." Bàn tay nóng bừng đánh vào trên mặt, hai gò má tái nhợt không chút máu lập tức hằn rõ dấu vết năm ngón tay, lực đạo thật lớn khiến Nguyên Bạch Lệ thiếu chút nữa hộc máu, hắn cười, đem máu nuốt vào trong bụng.

Nếu Hách Liên Bột mới chỉ cho hắn một cái tát, kia tựa hồ rất nhẹ, đàn ông phẫn nộ sẽ xúc động, một khi xúc động, sẽ làm ra những việc thường ngày không làm.

"Tại sao..." Thanh âm trầm trọng như phải nghiến răng nghiến lợi gian nan nói ra, cảm tình quá mức phức tạp, xen lẫn phẫn nộ là nghi hoặc, là đau đớn nát lòng, giống như một cây kim châm đâm xuyên vào ngực Nguyên Bạch Lệ.

Tại sao, chẳng lẽ ngươi không biết sao ?

Nguyên Bạch Lệ vẫn như trước không trả lời, khóe miệng lại nhếch lên một độ cung chế giễu, đêm này cũng không yên tĩnh, Nguyên Bạch Lệ có thể nghe được thanh âm lung tung bên ngoài của đám lính, bọn lính đến cứu giúp kho lưa, nhưng kết quả cũng chỉ phí công mà thôi.

"AAAA" Hách Liên Bột như dã thú nhào đến, Nguyên Bạch Lệ thoáng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Hách Liên Bột, rồi nhắm nghiền mắt lại.

"Xoạt..." Tiếng y phục tan vỡ trong ban đêm lại nghe rõ từng tiếng, Nguyên Bạch Lệ cảm giác được Hách Liên Bột đang xé nát y phục của mình theo từng vết cào đau đớn, dây xích thiêu hồng giống như bị hơ lửa như quất lên đùi, có lẽ đã chảy máu, cũng có lẽ không.

Tuy rằng biết đãi ngộ sau đó sẽ không tốt, nhưng cảm giác bị mạnh mẽ tiến vào vẫn như cũ thập phần không xong, không có tiền diễn, cũng không có âu yếm, xâm phạm mang theo nộ hỏa như từng vết chém trả thù thống vào nơi yếu ớt nhất của nam nhân, rất đau, nhưng tim càng đau.

Cắn chặt răng, đôi mắt nhắm nghiền trong gió lạnh khẽ run, thân thể nhiễm bệnh chưa từng chịu qua xâm phạm thô lỗ, so với những lần từng gặp qua, tựa hồ lúc này mới đúng là cường bạo.

Thiết liên ở hai tay rung động, móng tay cào vào cột trụ, mỗi một lần va chạm đều đưa thân xác đập mạnh vào trên cột, từng chút lại từng chút, mỗi một lần như muốn moi hết cả lục phủ ngũ tạng, theo giao hợp dã man trên thân thể, trùng độc ẩn náu trong cơ thể không cam chịu tịch mịch, liên tục phát tác.

Nguyên Bạch Lệ không dám mở miệng, lại càng không dám phát ra thanh âm gì, chỉ sợ hé miệng thì máu ở ngực sẽ phun ra.

Mồ hôi thấm rịn trên trán dần chảy xuống, sắc mặt nam nhân càng lúc càng tái nhợ, nhưng kẻ thi bạo tựa hồ không có dấu hiệu dừng lại, đôi tay đặt trên đùi Nguyên Bạch Lệ để lại từng vệt ngân xanh bỗng nhiên chộp đến y phục của Nguyên Bạch Lệ.... Cái rét căm căm trước ngực khiến cho Nguyên Bạch Lệ lập tức khôi phục thần trí, sự thật vốn dự tính được khiến hắn mở mắt, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt kỳ dị của Hách Liên Bột.

Vẫn là bị phát hiện sao.... vất vả như giống như vậy, vẫn là bị phát hiện.

Nguyên Bạch Lệ cúi đầu nhìn hình xăm yêu dị mà ý nghĩa khắc sâu đang phơi bày trong không khí, long văn giống như theo từng hơi thở của của Nguyên Bạch Lệ mà mấp máy, giao hợp.... Dâm uế ẩn hối, kẻ sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Huyết nhãn của kẻ thiên bạo ánh vào trong hình xăm tàn nhẫn dần dần trở nên thanh minh, đôi mắt che kín cừu hận cùng đau đớn bắt đầu hiện ra một nỗi đau lòng mạc danh.

Hách Liên Bột không có tiếp tục động, Nguyên Bạch Lệ lại hy vọng Hách Liên Bột mau chóng chấm dứt. Mau chóng rời đi, vị máu trong kẽ răng ngày càng nồng đậm, hắn sắp chịu không nổi, áp ức ở ngực đau đớn vô cùng.

Lặng im như vậy, giằng co trong chốc lát, Hách Liên Bột rốt cục lui ra khỏi cơ thể nam nhân, một khắc kia thân thể Nguyên Bạch Lệ khẽ run rẩy, rất đau, lần đầu tiên không có cảm giác được khoái cảm gì, chỉ có cơn đau thấm vào xương, cúi đầu, mãn nguyện nhìn uế vặt hỗn tạp huyết sắc.

Trên bắp đùi trắng nõn hiện lên dấu vết xanh tím, có vài vết máu, thật đúng là làm cho Nguyên Bạch Lệ chính mình nhìn thấy còn cảm giác ghê người, thê thảm.

Hách Liên Bột vẫn còn kinh động thân thủ tùy tiện xả lộng vài thứ che đi dấu xăm bại lộ trong không khí, sau đí tiêu sái ra khỏi lều trại, không hề quay đầu.

Ngay khi Hách Liên Bột rời khỏi lều trại, Nguyên Bạch Lệ rốt cục nhịn không được phun ra một búng máu vốn đọng lại trong ngực, "rào rào" một chút huyết vụ đầy trời, màu đỏ tươi nhiễm lên màn trướng màu trắng của lều trại, kẻ vừa đi tựa hồ lập tức ngừng lại.

Sẽ trở lại sao ? Nguyên Bạch Lệ giương mắt nhìn bóng người bên ngoài, lên đầu tiên mở iện nói : "Đừng.... tổn thương Hoa Nhi."

Kẻ bên ngoài rốt cục có nghe được hay không, Nguyên Bạch Lệ không biết.

Bởi vì Hách Liên Bột không có trở lại, y đi rồi, lưu lại bản thân tràn đầy dơ bẩn, một thân lấm máu, một thân rét lạnh, bi thương trong gió thu.

Thật sự là, càng ngày càng chật vật.

"Ha ha...." Ngọt đèn dầu dần tắt, trong lều trại ám trầm truyền ra tiếng cười khẽ, không biết là cười bản thân, hay là cười thương thiên.

Có lẽ chỉ cần bản thân mình mềm yếu nói, vẽ ra một lời nói dối, kỳ thật cũng không đến nước này.

Nhưng hắn thật sự không muốn lừa dối Hách Liên Bột, là người mà duy nhất không muốn lừa dối....

2 nhận xét: