Chương 76 - Túng dục hoan (thượng)
"Quân Hung Nô đã rút về." Nói chuyện là Trương Tứ Phong đang ngồi bên trái Bạch Vô Thương, nam tử vừa rót một ly rượu đầy cho nam nhân, vừa cười nó, "Dù sao hiện tại cũng nhàn rỗi vô sự, không bằng đi ra ngoài du ngoạn một chuyến thế nào ?"
"Ngươi không trở về triều đình phục mệnh ?" Nam nhân nhìn Trương Tứ Phong đang cười nhưng không có việc gì, lại nhìn nhìn Hách Liên Bột bên phải, "Quân đội của ngươi đi rồi, ngươi sao lại không quay về ?"
Hai người còn lại trong mắt ánh tia cười, đùa à, muốn bọn họ rời đi ? Quả thực là còn khó hơn lên trời ! Thật vất vả mới có cơ hội cùng ở bên nam nhân như hôm nay, làm sao có thể trở về chứ.
"Ta sao lại cảm thấy hai người các ngươi không có hảo tâm." Bị Trương Tứ Phong cùng Hách Liên Bột thay nhau rót rượu, guơng mặt nam nhân giờ đã nổi lên chút men say, nam nhân giờ phút này nghiêng đầu cười nhìn Hách Liên Bột, trong nụ cười kia lại dẫn theo mị hoặc nói không nên lời, làm cho yết hầu nam tử khẽ cuộn lại.
"Trước đó vài ngày còn không vừa mắt nhau, hiện tại như chiến hữu trên chiến trường thân mật khăng khín, thắng thắn tòng khoan, các ngươi là không phải giấu diếm ta cái gì đó chứ ?" Rượu càng vào uống càng nhiều, vừa uống vừa rót, cho đến khi không biết là đang uống rượu nữa, mà là uống nước.
Nam nhân liền thay đổi tư thế nhìn Trương Tứ Phong : "Còn có ngươi, ngươi cũng nói đi."
Trương Tứ Phong nở nụ cười một tiếng, nhìn chén rượu rỗng trong tay nam nhân, nói : "Ngươi say."
"Say ?" Nam nhân nâng chén lên, một giọng rượu thanh thuần động lại bên môi, nam nhân vươn đầu lưỡi liếm liếm, buồn buồn nói, "Không rượu...."
Bạch Vô Thương một chút cũng không biết là bộ dáng say rượu của hắn đối với hai người kia mà nói, là loại hấp dẫn thế nào.
"Có phải các ngươi uống hết rồi hay không ?" Nam nhân bắt lấy áo Trương Tứ Phong, trườn tới, "Phong, ta muốn uống rượu.... còn muốn bánh hoa quế." Tiếng nói trầm thấp phát ra từ hầu gian, ánh mắt mù sương, mị thái của nam nhân khiến Trương Tứ Phong ngây ngốc sửng sốt, rồi mới thân thủ nắm lấy thắt lưng nam nhân, nhẹ giọng nói : "Không rượu, không uống nũa, trở về nghỉ tạm đi."
"Không rượu.... Không rượu..." Than thở hai tiếng, nam nhân cũng liền thuận thế tựa vào vai Trương Tứ Phong, "Các ngươi còn không nói cho ta biết, các ngươi đang giấu diếm ta cái gì."
Dựa vào như vậy, đầu đặt lên vai Trương Tứ Phong, chân cũng không khách khí khoát lên đùi Trương Tứ Phong, thật sự là thoải mái đích thực.
"Buổi tối muốn ngủ chỗ nào." Tay đặt lên cẳng chân của nam nhân, Hách Liên Bột cười khẽ nói.
Nói đến điều này thì sự thật đúng là vấn đề, Hách Liên Bột cùng Trương Tứ Phong đã sớm cãi nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không tìm ra kết quả, cũng khiến cho bọn họ đến giờ này ba người cùng một gian phòng, hơn nữa tiểu tâm của Bạch Vô Thương hai người bọn họ còn không biết sao, với tính cách nam nhân này, có thể nói không chừng tùy thời tùy chỗ muốn phản công.
Trương Tứ Phong và Hách Liên Bột dù thế nào cũng không muốn bị áp, "thân mật khắng khít" của hai người cũng là sợ Bạch Vô Thương "trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi", đến lúc đó hai người không ai thành "chính phu" được mà là "thê thiếp" của Bạch Vô Thương.
Loại chuyện này, hai người sao lại có thể chấp nhận chứ ?
Nghĩ muốn cũng đừng có hòng.... Dưới lợi ích chung, hai đại tình địch yên lặng trở thành đồng minh.
"Ngủ chỗ nào ? Tất nhiên là ngủ trên giường...." Nam nhân say rượu mơ mơ màng màng nói.
"Còn chúng ta thì sao ?" Trương Tứ Phong thở dài.
"Cùng nhau ngủ..." Ý tứ của Bạch Vô Thương là ba người cùng nhau ngủ trên giường, là muốn biểu thị cho nghĩa của từ 'ngủ', không có mảy may ý tứ gì khác, nhưng nghe trong hai người kia thì ý nghĩa đã....biến chất.
"Cùng nhau ngủ ?" Trương Tứ Phong lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nam nhân nói, "Vô Thương à, ý củng ngươi là...." Hách Liên Bột cũng đang chờ câu trả lời.
"Cùng nhau ngủ." Nam nhân không kiên nhẫn đáp lời, từ đôi vai của Trương Tứ Phong có chút tập tễnh trở về phòng, "Đầu choáng quá." vừa đi, vừa tự lẩm bẩm, lựa hai nam tử trợn mắt há hốc mồm.
"Ta không muốn trên giường có ba người." Trương Tứ Phong khoanh tay trừng mắt nhìn Hách Liên Bột, đối phương cũng đồng ý buông tay nói :
"Đồng cảm ! Đồng cảm !"
"Vậy ngươi nói như thế nào mới là cách đúng ?" Trương Tứ Phong chưa nói hết lời thì đã phát hiện Hách Liên Bột biến mất không còn bóng dáng, nháy mắt hiểu được tên mọi rợ kia chạy đi đâu, cả giận nói : "Hách Liên Bột chết tiệt !" Dứt lời chạy về phía phòng nam nhân.
Hai người này thật ra không ai nhường ai, một đường ngươi truy ta đuổi, cùng nện bước vào phòng nam nhân, "cạch" một tiếng đóng cửa.
"Ta đên trước." Hách Liên Bột đi đến trước, bá đạo như trước.
"Đây là phòng của ta." Trương Tứ Phong không chút thoái nhượng, cũng bước lên.
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ ?" Hách Liên Bột liếc mắt nhìn Bạch Vô Thương đã ngủ say như chết, cơ hội khó có này, ai cũng không dâng tặng đâu, y như vậy, Trương Tứ Phong cũng thế.
"Để Vô Thượng tự mình lựa chọn đi, xem hắn nguyện ý ai được ở lại." Trương Tứ Phong vừa nói liền đem áo khoác giắt lên đầu giường, Hách Liên Bột ở phía sau cười lạnh đi đến. Xem ra hai người đã chuẩn bị kỹ việc phân chia cao thấp.
Tưởng tượng đến người mình yêu có thể ở bên mình, Bạch Vô Thương không có chút phiền não vui vẻ uống hơi nhiều, giờ phút này nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng là.... giống như có người cởi quần áo của hắn, cởi bỏ dây buộc tóc... Mở mắt ra, đập vào mắt là Trương Tứ Phong cùng Hách Liên Bột, một bên trái, một bên phải, một tên cởi quần áo của mình, một bên cởi quần.
Mà hai người nhìn thấy nam nhân tỉnh lại cũng tạm dừng, cơ mà Bạch Vô Thương cũng chỉ mở mắt, đó lại nhắm, tùy ý bài bố, quả thực chính là ám chỉ trắng trợn, nhưng Bạch gia nhà chúng ta căn bản không có ý tứ này.
Lúc thế này mà còn nhịn được, thì đó không phải là đàn ông.
Trương Tứ Phong hôn lên bả vai nam nhân, nụ hôn nhỏ vụn dừng lại ở xương quai xanh, tệ dại khiến cho nam nhân khẽ nhíu mày, nhưng là tựa hồ có thể chịu được, chỉ là hầu gian phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Từ trêu chọc trên thân thể, hai đôi chân thon dài trần trụi của nam nhân cũng bị người bắt lấy, Hách Liên Bột khẽ cắn bắp chân n, có chút ngứa ngứa, trên thân nam nhân giờ chỉ còn lại chiếc áo trắng đơn, cũng chỉ có thể đủ che đậy bờ vai chưa bị Trương Tứ Phong xâm phạm, cùng với đầu gối và bắp đùi.
Rất nhách, những bộ vị được y phục che đậy càng lúc càng ít, chỉ còn thứ tán loạn ở thắt lưng che đậy cảnh xuân.
"Ư...." Nam nhân bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái, có người cắn hắn, cổ, vai , xương quai xanh, ngực, đùi..... giống nhừ toàn thân không có chỗ không bị cắn, nam nhân bắt đầu giãy dụa.
"Ngoan.... không có việc gì." Trương Tứ Phong ở trên nhẹ giọng trấn án, đồng thời hôn lên đôi môi nam nhân, chiếc lưỡi giảo hoạt bá đạo xâm nhậm vào miệng nam nhân, cướp đoạt tứ phía, hất thời khiến cho thân thể hai người áp sát, mà càng khiến Bạch Vô Thương cảm thấy không biết là bị ai nâng lên hai chân, thứ gì đó mềm mề liếm lấy nơi tư mật của hắn.
Chương 77 - Túng dục hoan (hạ)
Khi ngón tay lạnh lẽo của nam tử thay thế cho đầu lưỡi ấm áp tham nhập vào hạ thân, nếu không phải đã bị Trương Tứ Phong gắt gao chế trụ, nam nhân thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Ư...." Thanh âm kháng nghị đã bị cắn nuốt trong khoang miệng của nam tử yêu dị, Trương Tứ Phong chà xát đôi môi nam nhân, xen lẫn với những cái gặm cắn, tình yêu nồng nhiệt không cắt đứt được, so với rượu lâu năm còn muốn say lòng người, cho đến khi người ta say mê trong đó, tình nguyện ngàn năm bất tỉnh.
"Ha a..." Bám chặt lấy sàng đan, bị tình dục cùng chất cồn đánh sâu vào, giờ phút này nam nhân căn bản mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý thân thể bị hai tên nam tử đùa giỡn, mà ghê tởm hơn chính là hai tên này đều biết rõ nơi nào là nơi mẫn cảm của nam nhân, lần lượt khiến nam nhân chìm sâu vào trong đó không thể kềm chế.
Hách Liên Bột vừa lấy ngón tay khai thác lãnh đjia, vừa dúi đầu vào giữa bắp đùi nam nhân khẳng cắn làn da non mịn, lưu lại ấn ký màu hồng, Bạch Vô Thương đau đớn thập phần không thoải mái, không ngừng vặn vẹo thân hình, có lúc muốn đạp hai chân, nhưng dạng giãy dụa này chỉ có thể khiến Hách Liên Bột càng kéo vào trong vực sâu dục vọng.
Hắn, làm sao có thể chịu được chén rượu mê hoặc này ?
"Thực xin lỗi..." Cùng với thanh âm ôn nhu của Hách Liên Bột, là một loại thứ nhập không hề ôn nhu chút nào, Hách Liên Bột cùng Trương Tứ Phong có thể cảm giác được thân thể nam nhân trong nháy mắt cứng còng lại, cùng với âm rung không thể ức chế nơi hầu gian.
"Đáng chết ! Ngươi gấp như vậy làm gì !" Trương Tứ Phong hung hăng trừng mắt nhìn Hách Liên Bột, đối phương lại làm như không thếy, ôm thắt lưng nam nhân bắt đầu trừu sáp, Bạch Vô Thương nhắm hai mắt lại, đầu đặt tại chân Trương Tứ Phong tùy thời mà nhấc lên, môi cắn chặt ẩn nhẫn, giống như đã thành thói quen.
Trương Tứ Phong nhìn thấy đau lòng, cúi đầu khai mở hàm răng của nam nhân khiến cho nam nhân không ngược đãi đôi môi của mình, nhưng theo sau đó, là tiếng rên rỉ vì dục vọng thoát ra, giống như tiếng thủy tinh va vào nhau chui thật sâu vào lòng người.
"Ha...a .a...." Trong thân thể tựa như có một thứ vũ khí không ngừng đỉnh đến đỉnh đi, mỗi một lần va chạm giống như phá nát thân thể hắn, nam nhân bắt đầu khóc nức nở, không phải bởi vì đau đớn, mà là dục vọng không thể biểu đạt giống như một cơn đại hồng thủy ập vào.
Mắt thấy Hách Liên Bột cùng Bạch Vô Thương vui vẻ hài hòa cùng nhau, Trương Tứ Phong sao lại không có bình dấm chua ? Trong lòng mắng to mười tám tổ tông nhà Hách Liên Bột, nam tử yêu dị bắt đầu chà đạp đột khởi trên ngực nam nhân, cho đến khi hai trái phấn hồng biến sắc thành một màu tiên diễm sưng mong.
Nói Bạch Vô Thương là một nam nhân vừa ba mươi bốn tuổi, nhưng trừ bỏ mấy năm gần đây bị những phần tử vô lương "khi dễ", nhiều năm vẫn là ở trạng thái vô dục, mấy ngày nay thường xuyên bị sài lang hổ báo gây sức ép đến gây sức ép đi, quả thực là ái dục vài thập niên như ập trở về.
"Dừng tay... ha a.... dừng tay !" Nam nhân cảm thấy bản thân mau điên rồi, thân thể tựa hồ như mỗi một bộ phận mẫn cảm đều bị người nắm giữa, hậu diện bị người bá đạo chiếm đoạt, phía trước lại bị Trương Tứ Phong xoa nắn chòng ghẹo, cả người hoàn toàn bị chế trụ, chỉ có thể là kẻ bị động.
"Không phải nói cùng nhau ngủ sao ?" Sự hư hỏng của Trương Tứ Phong lúc này lại biểu hiện ra, cố ý xuyên tạc lời nói của nam nhân.
"Họ Hách kia, ngươi là heo sao ? Không thể ôn nhu một chút, có kỹ thuật một chút, chỉ biết đẩy rồi đẩy." Trương Tứ Phong cười nhạo Hách Liên Bột, "Ngươi tốt nhất là nhanh lui ra ngoài đi."
"Hừ !" Hách Liên Bột hừ lạnh một tiếng, như khiêu khích trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong, nâng lên thắt lưng nam nhân rồi lại đè ép thật mạnh xuống, nam nhân phải chịu trọng áp rốt cục nhịn không được lập tức há miệng kêu lên.
Từ hai tên nam tử không ai nhường ai cùng so kỹ thuật và lực lượng, Bạch Vô Thương dần dần bị hai tên khốn miệt mài vô độ làm cho thanh tỉnh, rượu đã theo mồ hôi mà bốc hơi đi, trong không khí tản ra mùi rượu cùng lãnh hương dày đặt, hơi thở dâm mỹ trộn vào nhau.
Hai tên khốn kiếp !
Bạch Vô Thương giận mà phát không tiêu, nói cũng không nói nên lời, mỗi khi muốn mắng thì hai tên kia hoặc là ở phía sau chơi đùa hắn, hoặc là trực tiếp hôn môi.
Thật vất vả chờ Hách Liên Bột xong việc, thân hình mềm yếu còn chưa kịp nằm lại trên giường đã bị Trương Tứ Phong phía sau kéo đến, theo sự bôi trơn vừa rồi mà trực tiếp tiến vào, bắt đầu một vòng tình dục không dứt.
Hai tên khốn này muốn ta chết sao ?
Nam nhân nhắm mắt lại, bị buộc phải nhận lấy âu yếm của nam tử, dục vọng một khắc trước đã tắt đi dục hỏa, lúc này lại dấy lên trong tay Trương Tứ Phong, Bạch Vô Thương thậm chí không biết hắn cũng sẽ có loại tình huống này phát sinh.
"Ư...." Còn có cảm giác nào sung sướng hơn khi bộ vị mẫn cảm được người hàm trụ chứ ?
Khi Hách Liên Bột cúi người ngậm lấy hạ thân của hắn, Bạch Vô Thương đêm nay hoàn toàn biết được rồi... Ánh nến lập lời, cho đến khi hết sáp thì lâm vào trong một mảnh tối đen, nhưng trong phòng vẫn truyền ra tiếng suyễn khí của nam tử, cùng với tiếng ẩn nhẫn khóc nức nở, lôi kéo con tim kẻ khác, muốn nhìn lấy một cái, chính là đêm đó rất tối, ánh trăng cũng quá mức ngượng ngùng mà né đi, khiến cho người ta không có cách nào nhìn đến một cảnh xuân.
Đây ra Hách Liên Bột đang ôm lấy thắt lưng mình, rồi lại một cước đá văng Trương Tứ Phong đang ôm đùi mình, chính là một cước kia kéo đến địa phương ẩn đau, thiếu chút nữa làm Bạch Vô Thương chảy nước mắt, vừa mắng hai đầu heo đang thỏa mãn ngủ sau, vừa chậm rãi đứng dậy.
Đi đến trước gương nhìn, Bạch Vô Thương hít một ngụm không khí, lại hung hăng trừng mắt nhìn hai tên ngã trái ngã phải đang ngủ : "Hai tên khốn các ngươi ! Ngày mai thảm...."
Vừa cẩn thận tiêu sái đến phủ thêm y phục, nam nhân vừa đỡ lấy thắt lưng đau nhức không thôi, cảm thấy có gì đó từ đùi chảy xuống mắt cá chân, Bạch Vô Thương cúi đầu không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hai tên khốn kia cư nhiên bắn ở bên tong.
Cái dạng này nam nhân chịu không được, vô luật thế nào cũng phải tìm nước tẩy trừ, nhưng đã hơn nửa đêm, tuy rằng có thể gọi hạ nhân đến, nhưng nam nhân thế nào cũng không chịu nổi việc người khác nhìn thấy bộ dạng này.
Nhớ đến cách phòng không xa có một suối nước ngóng nhỏ, nam nhân khoác áo đơn hướng về phía kia mà dựa vào tường đi, vừa đi, tất nhiên cũng là vừa mắng.
Lúc này đã qua xuân lạnh, thời tiết lúc này cũng không lạnh lắm, cũng mang theo một chút mát rượi, giai đoạn này cũng không phải là dài, nhưng đối với nam nhân thì có vẻ có chút khó khăn.
Lôi kéo quần áo che đi những đợt gió nhẹ, nam nhân tiếp tục dựa vào tường đi đến phía trước, thân thể trì độn cũng khiến cảnh giác giảm xuống, chưa phát giác được phía sau một hắc ảnh theo sát.
Sau đó....
"Ư..." Gáy trở nên đau xót, nam nhân nhất thời trước mắt tối sầm, trong lòng âm thầm mắng họa vô đơn chí ! Gặp phải hai con sói biến thành heo còn chưa nói, cư nhiên còn hại bản thân bị người ám toán.
Thân hình mềm nhũng, bị hắc y nhân phía sau chặt chẽ ôm vào lồng ngực.
"Không được lưu lại dấu vết..."
Đêm đen, gió vẫn như cũ, chính là trong hành lang đã không còn bóng dáng người.
oa đây gọi là 3P trong truyền thuyết à
Trả lờiXóahảo mất máu nha
ai nha
mong chờ 4P hehehe
thank nàng vì chap mới nha