Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012

Đại thúc thượng ngộ lang chương 32 - 34

Chương 32

Ngữ khí của hắn thực bình tĩnh, cũng rất khinh nhu, giống như nói chuyện bình thường, đây chính là vấn đề tự tôn của một thằng đàn ông, hắn cư nhiên cứ như vậy trước mặt phụ nữ bị nhục nhã.

"Cậu muốn nói đàng hoàng sao..." Nam nhân kiên cường lặp lại những lời này, trái tim hắn thắt lại, vì công việc hắn hiện giờ rất khổ sở, bởi vì những công việc với hắn mà nói thật sự là quá trọng yếu.

"Ha ha ha, vị đại ca này còn muốn tìm vợ làm gì, vợ anh làm sao sẽ biết việc này chứ, anh cứ yên tâm, dù gì thì chị em tụi em sau này cũng sẽ là vợ anh !" Cô gái trong lồng ngực Lâm Việt nhẹ nhàng cười, khẽ huých nam nhân thành thật mặt lúc đỏ lúc xanh.

Lâm Việt thực vừa lòng nhìn thấy nam nhân bất đắc dĩ lại không thể trốn tránh, tâm tình dần dần trở nên cao hứng, sau đó cũng bắt đầu uống nhiều rượu, tâm tình của Lâm Việt hôm nay đặc biệt tốt, các cô vũ nữ chuốc rượu, vài câu là không ai kháng cự, Lâm Mộ Thiên ở bên cũng thấy thực lo lắng.

"Xong rồi, ông chủ uống như vậy thực phiền toái, ai đưa ông ấy về đi." Tang ma ma đứng bên ngoài lo lắng, thấy nhân viên tiếp rượu đến liền mắng : "Các ngươi đám phế vật này ! Ta không phải đã bảo không được mang rượu lên nữa sao ? Ai cho các ngươi đưa đến, mang về đi."

"Không phải, hu hu, đây là ông chủ mạnh miệng bảo ngàn ly không say, tôi cũng không dám ngăn cản..." Chủ quầy bị hù dọa, sợ tới mức run run chạy.

Tang ma ma tức đến muốn ném đồ, nàng nhìn xuyên qua tấm thủy tinh trong suốt vào trong phòng, ông chủ tao nhã của mụ hôm nay thật cao hứng tự mình chuốc mình, uống nhiều thiệt nhiều, mà nam nhân thành thật ông chủ mang đến, ngay từ đầu cũng không được tự nhiên ngồi cạnh bên, cũng không dám cùng ông chủ đáp lời nhiều, cũng không bồi uống rượu, đối mặt với mấy lời mời, cũng chỉ khéo léo từ chối.

Ông chủ sao lại mang Lâm Mộ Thiên đến đây nhỉ, mụ cảm thấy kỳ quái, cho tới bên giờ không mang ai đến đây, hơn nữa bình thường cũng rất ít khi ghét qua, có việc cũng chỉ phái người đến kiểm tra, mụ cảm thấy quan hệ giữa Lâm Mộ Thiên với ông chủ hình như không phải là tầm thường.


"Tang ma ma ! Tôi vừa cho người.... cho người mang rượu đến ! Lấy... lấy đến cho tôi !" Lâm Việt uống rượu say mèm, đầu lưỡi thắt lại, dùng sức vỗ tay lên mặt bàn.

"Ông chủ ơi, rượu đều sắp bị cậu uống hết rồi, hôm nay khách nhiều lắm, rượu trong quán bán sạch hết rồi, tôi đã bảo người ta đi vào kho lấy rồi."

Lâm Mộ Thiên trầm mặc nhìn về phía Lâm Việt.

Lâm Việt uống cả đêm, biến cả bàn thành biển vỏ chai rượu, bảy cô vũ nữ nằm ngả nghiêng, vừa rồi còn muốn lôi kéo hắn uống rượu, hắn kiên trì không uống, hắn cũng sẽ không ngoạn trò chơi, đã bị Lâm Việt tự động đuổi đi.

Cả đêm nay hắn cứ ngồi cạnh Lâm Việt không buồn hé răng, thực im lặng, vài lần nghĩ muốn mở miệng ngăn cản, đều bị Lâm Việt lộ ra ánh mắt cường ngạnh ném trả, đành phải để lại trong bụng, cũng không dám ra tiếng khuyên can.

"Ông chủ à, anh hôm nay đặc biệt cao hứng, có chuyện gì tốt mà chị em tụi em không biết vậy."

"Nghe nói anh gần đây thu lại mấy công ty lớn, ông chủ cũ giờ thê thảm lắm, hiện tại mất tích không biết chạy đi đâu, tụi em đều là người làm công, ít nhiều cũng cần anh chiếu cố, nếu không chúng em sẽ lưu lạc đầu đường !" Đám vũ nữ kia bắt đầu a dua, có người còn sà vào lòng Lâm Việt, cảnh tượng này Lâm Mộ Thiên thật chẳng muốn nhìn.

Đàn ông đi ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt, tìm chuyện vui, cũng không có gì kỳ quái, nhưng Lâm Mộ Thiên quan niệm gia trưởng khá nặng, hơn nữa tính tình bảo thủ, đi vào mấy chuyện này, hắn phi thường không quen nổi.

Hắn vài lần cũng muốn đi, chính là nghĩ đến vấn đề công ty, hắn lại không thể rời đi, công việc còn chưa xong, còn cần được sự cho phép của ông chủ, hắn mới có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường.



Chương 33

Chuyện quan trọng hơn mà hắn không quên được, hắn còn nợ Vĩnh Trình mấy trăm ngàn, người kia sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm đến hắn.

Trên đường, vì người bạn trong giới làm ăn của Lâm Việt đến, mọi người lại uống rất nhiều, Lâm Mộ Thiên cũng an vị ở một bên, không ai để ý đến hắn, Lâm Việt cũng không quản, cho đến khi mọi người uống đến say mèm.

"Ông chủ à, để em cho mấy em đưa ông chủ về, hôm nay anh uống không ít, em đã gọi người lái xe đến thay anh rồi." Tang ma ma cười tủm tỉm khuyên bảo ông chủ mau chóng rời đi, những người này hôm nay uống không ít rượu, Tang ma ma hiện tại lo lắng trong lòng phải để mấy cô vũ nữ đi.

"Tôi đỡ cậu." Lâm Mộ Thiên thấy Lâm Việt lắc lư, liền nhịn không được tiến lên đỡ.

"Cút ngay !" Lâm Việt đẩy ra Lâm Mộ Thiên, Tang ma ma lập tức đến đỡ lấy, ném một cái nhìn cho Lâm Mộ Thiên, ý bảo Lâm Mộ Thiên đừng để ý.

Lâm Mộ Thiên đành phải đi mở cửa, hắn trong lòng buồn phiền, tiểu tử này đem hắn lạnh cả đêm, rốt cục là có ý tứ gì, rõ ràng cố ý không muốn cùng hắn bàn công việc, Tang ma ma cố sức đỡ Lâm Việt.

"Anh chàng đẹp trai à, phiền anh mở cửa giúp tôi." Tang ma ma đỡ lấy kẻ say khướt, nói với Lâm Mộ Thiên, dưới ánh đèn, Lâm Mộ Thiên đứng phía sau mụ có vẻ thực tiều tụy, sắc mặt khó coi, khiến cho mụ thấy giống như ai đang khi dễ hắn.

Nhưng, Lâm Mộ Thiên vẫn mở cửa xe, cẩn thận đem ông chủ của mụ lên xe, nhưng là hắn vẫn đứng phía dưới, giống như chẳng hề muốn đi vào xe một chút nào.

"Làm sao vậy ?" Tang ma ma có chút lo lắng nhìn nam nhân thành thực này, nam nhân bình thường trên TV cũng không thấy đẹp lắm, ở trong nhóm cũng chẳng tính là tài năng, nhưng lại có một loại khí chất hấp dẫn người khác.

Dưới ngọn đèn hôn ám, nam nhân nhìn trên TV không quá thu hút này lại chân thực hiện ra trước mắt mụ một nỗi lo âu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Rất không giống nhau, nam nhân thực nội liễm, rất có mị lực !

"Hôm nay thật làm phiền chị !" Lâm Mộ Thiên khách khí gật đầu với Tang ma ma, do dự rốt cục có muốn lên xe hay không.

Lâm Mộ Thiên cùng lái xe nháo đi lên, lái xe cũng thực sốt ruột, nhưng lại không dám cãi ông chủ, bát cơm hiện giờ cũng không dễ tìm, cũng chỉ có thể buồn bực ở trong xe nghe ông chủ nói sảng.

"Anh khách khí quá, anh vẫn là người đầu tiên như vậy đến quán tụi em." Tang ma ma thụ sủng nhược kinh che miệng cười, mụ vẫn là lần đầu tiên gặp loại người thành thật này.

Lâm Mộ Thiên bởi vì lời nói của mụ, ngược lại biến thành ý nghĩa không tốt.

"Vậy phiền anh đưa ông chủ về, anh xem tụi em bên này cũng không đi ra được, khách đến là phải tiếp, phiền anh chăm sóc ông chủ." Tang ma ma cũng cùng nam nhân này khách khí, nghĩ đến bình thường mụ cũng mắng chửi kẻ khác không ít, ôn tồn nói chuyện như vậy cũng là lần đầu.

"Tôi...." Kỳ thật Lâm Mộ Thiên cũng không quá nguyện ý.

"Ông chủ tụi em phiền anh vậy, anh xem nơi này em còn có việc." Tang ma ma nói xong với Lâm Mộ Thiên, liền nhìn qua một chiếc xe sang trọng đi đến : "Đây không phải Lưu cảnh ti sao, mau mau hôm nay tôi có vài người mới, nhìn một cái đảm bảo ông vừa lòng."

Lâm Mộ Thiên nhìn bà ta đưa khách đi vào, gã đàn ông tai to mặt lớn kia ôm thắt lưng mụ, cứ như vậy đi thẳng vào câu lạc bộ đêm, Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ thở dài ngồi lên xe,

Mới vào xe liền phát hiện Lâm Việt phía trước còn nói sảng, hiện tại đã muốn ngủ, lái xe bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, mặt như đưa đám, Lâm Mộ Thiên lo Lâm Việt cảm lạnh, liền đóng cửa xe lại, đắp áo khoác lên người Lâm Việt.

"Lâm tiên sinh, anh cẩn thận quá." Lái xe nhìn Lâm Mộ Thiên từ trong kính chiếu hậu.

"Đã quen rồi, ông chủ.... bằng hữu của tôi thực khó chịu, làm phiền anh chạy nhanh lên, Lâm Việt hình như muốn nôn." Lâm Mộ Thiên phát hiện Lâm Việt cau mày, bộ dáng khó chịu.

Xe khẽ lắc một cái, Lâm Việt ngã lên đùi hắn.

Chương 34

Hắn đưa tay muốn đẩy ra Lâm Việt.

"Mẹ...." Lâm Việt thần trí không rõ thì thào, tựa người vào trong lòng Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên thực ngây ngẩn cả người.

Cúi đầu nhìn xuống thiếu niên say rượu, trong ánh mắt tràn ngập nỗi buồn, mái tóc đen mềm mại dán vào sườn mặt tinh xảo, cái mũi nhỏ thẳng, đôi môi mỏng manh khẽ mím lại, khuôn mặt ôn nhu.

Lâm Mộ Thiên cả kinh không dám động, hắn thật không ngờ Lâm Việt lại gọi mẹ, hắn biết Lâm Việt từ nhỏ vẫn sống cùng người đàn bà kia, ba hắn cho tới bây giờ cũng không thừa nhận tồn tại của Lâm Việt, để Lâm Việt lại Lâm gia thực không có địa vị, liền cùng người đàn bà kia ở trong một căn phòng nhỏ ở một biệt thự bên cạnh.

Lâm Việt lúc đó thực đáng thương, Lâm Việt nho nhỏ luôn một mình ngồi trong bụi hoa nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa ở xa xa, mỗi lần Lâm Mộ Thiên nghĩ đến muốn gọi Lâm Việt cùng chơi, Lâm Việt liền quyệt miệng chạy vào trong phòng.


Cho đến ngày hôm đó....

Hắn vô tình nhìn thấy người đàn bà kia cùng người làm vườn trong nhà kính trồng hoa....

Hắn còn nhớ rõ ngày đó là ba ba bảo hắn gọi Lâm Việt đến thu phòng, khi đó ba ba muốn đưa Lâm Việt ra nước ngoài học, tuy rằng bình thường ba ba đối với Lâm Việt rất hờ hững, nhưng hắn cũng cảm thấy ba ba thực để ý Lâm Việt, hắn biết ba ba là muốn đưa Lâm Việt ra nước ngoài, trên danh nghĩa là trục xuất "con hoang" trong miệng người đời, kỳ thật là không muốn Lâm Việt ở lại Lâm gia bị người xem thường.

Hắn đã làm một việc không biết là đúng hay sai, hắn đem chuyện người đàn bà kia cùng người làm vườn nói cho ba ba, hắn nhớ rõ vẻ mặt tức giận của ba ba lúc ấy, đó là phẫn nộ mà hắn chưa từng gặp, thậm chí mang theo thương cảm....

"Me... con nhớ mẹ..." Thanh âm của Lâm Việt đánh gảy hồi tượng của hắn.

Thời gian giống như đã qua đi thật lâu, mấy năm nay bọn họ đã thay đổi rất nhiều, hắn đã không còn là thiếu niên mười mấy tuổi, Lâm Việt cũng không còn là tiểu nam hài vài ba tuổi, nhìn khung cảnh lao vun vút ngoài cửa sổ, trong lòng có gì đó lắng đọng lại.

Sau khi xuống xe, Lâm Mộ Thiên cẩn thận nâng Lâm Việt vào nhà, Lâm Việt miệng lẩm bẩm vài tiếng, hắn không nghe rõ Lâm Việt tột cùng là nói cái gì, chỉ một đường đỡ Lâm Việt vào biệt thự.

"Cẩn thận một chút, sàn nhà rất trơn !"

"Ta.... nôn nôn..." Lâm Việt vừa mới vào cửa liền nôn cả ra người Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên cũng không dám bỏ tay ra, nếu hiện giờ thả tay ra, Lâm Việt sẽ ngã xuống, hắn đành phải phù Lâm Việt lên lầu, đặt lên giường, nhìn Lâm Việt nằm trên giường lẩm bẩm.

Hắn vốn cứ như vậy trực tiếp rời đi, chính là còn một việc ngăn cản hắn, đem vết dơ trên người rửa sạch xong, thuận tiện lau sạch vết dơ trên sàn nhà, hắn không thể cứ như vậy mà đi, nghĩ đến nếu ngày mai buổi sáng Lâm Việt tỉnh lại, nhìn mấy thứ trên đất, nói không chừng lại nôn mửa, hắn vẫn nhẫn nại thu dọn sạch sẽ.


1 nhận xét: