Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Đại thúc thượng ngộ lang chương 35 - 37

Chương 35

Bận rộn xong cũng sắp ba giờ.

Nhìn lại bên ngoài căn bản là chẳng có chiếc xe nào, loại tình huống này thực là phiền toái.

"Lâm Việt, quần áo của ta dơ hết cả rồi, ngươi cho mượn một bộ, ta ngày mai sẽ giặt trả lại." Hắn lên lầu, ởtrong phòng Lâm Việt tìm vài món quần áo sạch sẽ cho mình, hoàn lễ đối với kẻ say rượu kia nói.

Vì không đánh thức Lâm Việt, hắn cầm quần áo, chạy đến phòng tắm riêng dưới lầu mà thay, tùy tiện tắm qua loa, nhưng vị chua trên người căn bản không có cách nào bay hơi hết.

Lâm Việt hôm nay uống rất nhiều....

Lâm Mộ Thiên thấy đáng tiếc, hôm nay phí cả ngày, hắn cảm thấy được Lâm Việt tựa hồ căn bản là không muốn cùng hắn bàn công việc, có lẽ Lâm Việt gần đây quá bận rộn, giống như giảm biên chế công ty, hay việc nhỏ của các ngôi sao, ông chủ hẳn là cũng không thể không hỏi qua.

Hắn tắm rửa xong liền ra khỏi phòng tắm, trong phòng khách không có ánh đèn, ánh trắng xuyên thấu qua cửa sổ, nâập vào phòng khách, ánh mắt dần thích ứng với bóng đêm liền nương ánh trăng nhìn rõ bốn phía, không đến mức làm hắn ngã khi lên lầu.

Reng reng reng....

Điện thoại trong phòng khách vang lên....

Hắn thực không muốn tiếp điện thoại trên lầu, chính là điện thoại không ngừng vàng, hắn đành tiếp nhận điện thoại qua máy nội bộ, đem điện thoại đặt ở bên tai.

"Ơ.... Xin hỏi có phải là Lâm Việt không ? Tôi tôi tôi.... không thấy Lâm Mộ Thiên, xin hỏi.... xin hỏi anh ấy có ở chỗ cậu không.... ?" Một giọng nữ quen thuộc bên đầu kia điện thoại truyền đến, Lâm Mộ Thiên lập tức nhận ra chủ nhân giọng nói này, chính là vợ của hắn !

Tâm Nghi !"

"Là anh, Lâm Mộ Thiên, đây."

Đối phương hiển nhiên sửng óốt.

"Đã trễ thế này, anh sao lại.... sao không về nhà ? Hại em lo lắng." Vợ hắn có chút sốt ruột, nói lắp đến kịch liệt.

"Anh giờ đang trong khu biệt thự phía Bắc, cậu ta uống rượu, anh dìu cậu ta về, hiện tại bên ngoài không có xe, đêm nay sẽ không trỏe lại, em hãy đi nghỉ trước đi."

"Thật vậy sao ?" Thanh âm của vợ hắn sao lại nghe giống như có vẻ hưng phấn, ngay cả nói chuyện cũng lưu loát.

"Thật."

Là hắn hiểu lầm sao ?

Vợ hắn sao lại tuyệt đối rất hưng phấn, chẳng lẽ hắn không trở về nhà, vợ hắn ngược lại lại cao hứng.

Lâm Mộ Thiên cắt điện thoại, lúc này mới phát hiện di động còn trong phòng, hồi tưởng lúc dìu Lâm Việt len giường, khó tránh Tâm Nghi gọi đến đây.

Có được sự quan tâm của vợ, trong lòng Lâm Mộ Thiên cũng không kích động gì lắm, có lẽ là do thói quen bình thản, không biểu lộ nhiều, hắn cùng Tâm Nghi cũng chỉ mới kết hôn, trừ bỏ đêm hắn uống rượu, hai người giống như trải qua một cuộc óống bình thường, cùng nhau đạt đến đồng ý, cuộc sống kết hôn "quỷ dị" này, trong lòng hai người lại có vẻ thực bình thường.

Bọn họ không giống như đôi phu thê bình thường có thể đi hưởng tuần trăng mật, hắn là ngôi sao, đi đến đâu cũng có người biết, có paparazzi, nên hắn cho rằng vợ hắn đã hy sinh rất nhiều vì hắn....

Lâm Mộ Thiên quay đầu lại tìm di động, đi vào phòng Lâm Việt, Lâm Việt còn ngủ ở trên giường, Lâm Mộ Thiên tự mình tìm, tìm vài vòng liền phát hiện nó nằm ở trên giường....

Hắn đưa tay bỏ vào trong túi tiền, trong bóng đêm, hắn không cẩn thận bị thứ gì đó vấp vào ngã sấp xuống giường.

Trời ạ !"

Bị đụng vào đau quá !

Lâm Mộ Thiên thiếu chút nữa kêu đau ra tiếng, chỉ có thể nén đau, từ trên mặt đất run rẩy đứng dậy.






Chương 36


Giật mình, hắn phát hiện trong không gian hắc ám, có một đôi mắt sáng như tuyết lẳng lặng theo dõi hắn.

"Lâm.... Lâm Việt...."

Lâm Việt rốt cục khi nào đã tỉnh lại, hắn hoàn toàn không phát hiện, hắn vừa rồi chỉ lo tìm di động, không để ý đến kẻ trên giường.

"Cậu tỉnh lại khi nào thế ?" Lâm Mộ Thiên lo lắng nhìn thanh niên trên giường, hắn vừa rồi kêu to, không biết có thể gặp chuyện không may hay không.

Lâm Việt tựa hồ không nghe hắn nói chuyện, nhắm lại hai mắt.

"Này, tôi đang hỏi cậu, cậu...." Lâm Mộ Thiên còn chưa nói xogn, lại bị một lực đạo mạnh mẽ bất ngờ túm lên giường.

Trong nháy mắt, thân thể đã bị kềm chặt, không thể động đậy....

"Hư !" Lâm Việt say khướt đưa hai tay vào.

Hư cái gì mà hư !

Mau thả tôi ra. Lâm Mộ Thiên sắp bị điên rồi.

"Cậu buông ra ! Cậu đang làm cái gì ! Cậu đang làm gì vậy ! Cậu.... Cậu dừng.... dừng tay !" Lâm Mộ Thiên giãy dụa đảy Lâm Việt ra, dù sao hắn cũng là nam nhân, đương nhiên khí lực cũng không nhỏ, Lâm Việt say khướt bị hắn đẩy ngã ra giường.

Lâm Việt té trên mặt đất, vẫn không động đậy.

"Cậu làm sao vậy ?" Lâm Mộ Thiên sốt ruột, hắn nhìn Lâm Việt không nhúc nhịch, bản thân lại không dám đi đến.

Lâm Việt bị thương sao ?

"Cậu không cần làm tôi sợ, tôi sẽ không bị lừa đâu, cậu mau đứng lên !" Lâm Mộ Thiên sốt ruột nhìn Lâm Việt, Lâm Việt như thế nào cũng không nhúc nhịch, do dự của hắn sẽ mang đến cho hắn một nỗi bất hạnh.

Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện !

Lâm Mộ Thiên không kềm được sợ hãi trong lòng, nghĩ muốn đem Lâm Việt lên giường, hắn đỡ Lâm Việt, Lâm Việt cũng không tỉnh lại, thật vất vả mới dìu Lâm Việt lại trên giường.

Hắn ngồi bên giường nghỉ ngơi, nhưng, hắn không có nhìn đến thanh niên "uống rượu" kia, đang chẫm rãi mở hai mắt.

Trong đôi đồng tử tràn ngập hàn ý.

Lâm Mộ Thiên cư nhiên dám đẩy cậu ! Cậu đã cho Lâm Mộ Thiên cơ hội , là Lâm Mộ Thiên tự mình không trốn, vậy cũng cdừng...

Lâm Việt níu lấy quần áo Lâm Mộ Thiên, dùng sức lôi kéo, áp lấy hắn, không để ý đến giãy dụa của hắn, trực tiếp xé mở quần áo, bắt đầu gặm lấy cổ hắn.

Lâm Mộ Thiên sợ đến mức thất kinh, ký ức lần trước vẫn còn rất mới mẻ, hắn cũng không muốn lại phát sinh ra chuyện vậy, muốn giãy dụa, lại bị Lâm Việt gắt gao kềm chẳt, hắn biết Lâm Việt thật sự, hoàn toàn không đùa chút nào.

"Tao đã cho mày cơ hội, tao đã muốn cho mày cơ hội, tao thật sự đã cho mày cơ hội, ha ha." Lâm Việt phát ra tiếng cười quỷ dị, cậu không để ý đến giãy dụa của Lâm Mộ Thiên, thô lỗ trói chặt Lâm Mộ Thiên, cùng hai tay của hắn, khiến cho Lâm Mộ Thiên không thể giãy dụa thêm.

Lâm Mộ Thiên cảm giác được nhũ tiêm của mình bị hàm trụ, đầu lưỡi của Lâm Việt lay động trên hai khỏa lạp của hắn, tinh tế nhấm nháp, đầu lưỡi cuốn trên nhũ tiêm, dưới loại kích thích này, hắn chỉ có thể phát ra tiếng hít không khí mãnh liệt.

"Cậu đang nói cái gì ? Mau thả tôi ra ! Buông !" Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu, tay chân cùng sửa dụng phản kích Lâm Việt, lần này hắn không giống như lần trước bị còng tay trói lấy.

Lâm Việt càu nhàu vài tiếng, không để ý đến kêu gào của hắn, Lâm Việt hung hăng đánh một quyền lên bụng hắn, hắn thống khổ rên rỉ, Lâm Việt lần này lại đánh vào bụng hắn.

Hai người lại quần nhau, hắn hợp lại toàn lực phản kháng, sau một phen giãy dụa, hắn bị Lâm Việt kềm chặt, cả người bủn rủn tê liệt ngã xuống giường, bị Lâm Việt đánh đến lợi hại, trải qua nửa giờ toàn lực giãy dụa, hắn đã muốn hết toàn lực, hắn không biết là Lâm Việt lấy đâu ra sức mạnh như vậy, chỉ có thể gắt gao ngăn cản Lâm Việt.

"Mày dám chạy ! Tao cho mày chạy ! Thứ tiện phôi, hôm nay không giáo huấn mày, lão tử không phải họ Lâm !
Lâm Việt phẫn nộ níu lấy tóc hắn, nâng tay đánh mấy quyền, đánh đến mức mặt mũi hắn bầm dập.




Chương 37

Lâm Mộ Thiên kinh ngạc trợn to hai mắt, một lực đạo mạnh mẽ ép hắn lên giường, Lâm Việt nheo lại hai tròng mắt nguy hiểm, giống như một con rắn độc đang theo dõi hắn, khiến hắn không rét mà run lên.

"Cậu uống say." Lâm Mộ Thiên tránh đi hai mắt nguy hiểm của Lâm Việt, trong lòng có một mối đè nặng như chì.

Nội tâm nam nhân bị sợ hãi chiếm lấy, đôi mắt tràn ngập lạnh nhạt nhu ý của Lâm Việt hiện giờ có một cỗ lửa giận thiêu đốt, hắn kích động bắt lấy gối đầu, ném về phía Lâm Việt.

Lâm Việt thân ảnh không xong, lửa giận đốt cháy ý thức của cậu, liều mạng ngăn chận nam nhân, bắt đầu tiến công, , chặn ngang ngồi trên đùi nam nhân, nam nhân không thể chống đỡ bị khóa chặt trên giường.

Lâm Việt trở mình Lâm Mộ Thiên lại, hai người mặt đối mặt, Lâm Mộ Thiên lảng tránh ánh mắt của Lâm Việt.

Gót chân Lâm Mộ Thiên bị nắm trụ, hai chân bị mở ra, kẻ trên người không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đi vào, được thân thể mềm dẻo vây chặt bên trong, Lâm Việt thâm sâu hít một hơi.

Hai chân Lâm Mộ Thiên kịch liệt run rẩy, đau đớn bị xá rách khiến cho hắn cảm giác được sự tồn tại rõ ràng của người kia, không ơợi hắn thích ứng liền thêm một nỗi thống khổ, kẻ trên người hắn lại bắt đầu luật động, kịch liệt trừu sáp khiến cho hắn nghẹn ngạo nói không nên lời.

"Tao cho mày chạy ! Tao cho mày chạy ! Thằng tiện phôi, tao đã cho mày cơ hội, mày không tự mình trốn đi, chính mày không trốn, chính mày không trốn...." Kẻ kềm chặt trên người nam nhân bắt đầu kịch liệt động đậy, bắt lấy tóc nam nhân rồi đánh tới mấy bạt tay.

"Ư...." Lâm Mộ Thiên nghẹn ngào bị kẻ điên cuồng trước mắt dọa đến, hắn không nghĩ đến Lâm Việt lại nổi giận đến vậy, hắn cũng khôgn rõ ràng bản thân đã chọc đến cậu ta nơi nào.

Lâm Việt nâng cao chân của hắn, dường như bị điên tiến vào thân thể nam nhân, hai tròng mắt phẫn nộ tràn ngập, vừa thống khổ lại vừa hưng phấn.

"Đưa đàn bà cho mày, mày không cần, mày thế nhưng cố tình thích bị đàn ông cưỡng hiếp ! Tiện nhân.... tiện nhân !" Lâm Việt cúi đầu, đem mặt chôn vào cần cổ nam nhân, thanh âm khàn khàn đến kỳ lạ, "Ngày đó mày vì cái gì không phản kháng, mày vì cái gì không phản kháng, cho dù mày uống say, chẳng lẽ mày bị người khác cưỡng bức cũng không có cảm giác ? Mày vì cái gì không đẩy hai thằng đó ra, mày có biết tao...."

Lâm Mộ Thiên thống khổ chau mày, hắn không rõ tại sao Lâm Việt nổi giận, cũng không lý giải lời cậu ta nói, vì cái gì Lâm Việt biết thân phận của hắn, còn có thể đối với hắn làm ra loại chuyện này !

Một trận hương rượu đánh úp lại, nam nhân nghe không rõ lắm người ngăn chận miệng mình nói thầm cái gì, đau đớn trên thân thể vượt xa nỗi sợ hãi trong nội tâm.

Em trai của hắn, cư nhiền một lần nữa đối với hắn làm ra chuyện này, ba giờ trước, hắn đối Lâm Việt còn ôm hy vọng, bởi vì Lâm Việt lúc uống say gọi mẹ, khi đó hắn thậm chí cho rằng Lâm Việt là yếu ớt, rất cần sự chăm sóc của người thân, ý nghĩ này hiện tại xem ra là buồn cười thế nào.

Lâm Việt cố sức động đậy thân thể, nắm lấy hàm dưới của nam nhân.

"Mày chạy hả, tao xem mày còn chạy đi đâu, cho mày ngoan ngoãn ở nhà chờ thông báo, mày không nên chạy đến công ty làm phiền tao."

"Tôi không có, tôi chỉ muốn công việc, cậu không đưa công việc cho tôi, tôi ăn cái gì ?"

"Ít nói nhả,." Lâm Việt dừng lại, nheo lại hai tròng mắt nguy hiểm, áp đến gần nam nhân, "Thành thật nói cho tao biết, có phải Vĩnh Trình tên kia cho người đến tìm hiểu tình trạng công ty không ? Hửm ?"


3 nhận xét:

  1. Sao LV không thương hoa tiếc ngọc gì hết, haizz lúc thù hận mù quáng thì lúc nào cũng hành hạ đến chết đi sống lại. Khi yêu rồi thì xin lỗi, đối xử dịu dàng ngọt như mía đường

    Trả lờiXóa
  2. Chẹp, mình vẫn thix tính thực tế của truyện này nhất, ko bao giờ có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí yêu rồi cũng ko thấy biểu hiện gì rõ ràng (chỉ có ghen là biểu hiện rõ ràng nhất à =))))

    So với Long sĩ đầu thì truyện này vẫn còn ngọt chán ╮(╯▽╰)╭ Mềnh yêu nhất là Lâm Việt và thix nhất là mấy đoạn về Nhiên Nghị

    Trả lờiXóa