Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012

Đại thúc thượng ngộ lang chương 38-41

Chương 38

Lâm Việt ác ý đỉnh đỉnh thân thể hắn, Lâm Mộ Thiên phát ra những tiếng hừ nhẹ nhỏ vụn không biết là thống khổ hay ẩn nhẫn.

"Hả ? Vĩnh Trình ?" Lâm Mộ Thiên có chút không rõ ràng lắm.

"Ít giả vờ, không phải thằng đó, anh tích cực như vậy sao ?" Lâm Việt càng nói càng thái quá, nhìn đến bộ dáng cắn môi run rẩy của hắn, Lâm Việt có một cảm giác kỳ dị, thân thể như nóng lên, thế nhưng còn có miệng khô lưỡi khô, một loại cảm giác muốn chèn ép Lâm Mộ Thiên.

"Cậu nghĩ tôi là gian tế ?" Lâm Mộ Thiên cảm thấy buồn cười, nhưng giờ phút này, đối mặt với tình huống như thế nào thì không cười đi ra nổi, "Tôi không phải ! Tôi đến tìm cậu bàn về việc của tôi, không liên quan gì đến Vĩnh Trình."

Hắn bị cưỡng bách đến kịch liệt, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng trở nên khàn khàn vô lực.

"Mày có biết kết quả lừa gạt tao không ?" Lâm Việt ngăn chận thân thể run rẩy của nam nhân, bàn tay vuốn lên bụng nam nhân, dùng sức áp xuống, khiến bụng nam nhân phát đau.

"Tôi không có lừa cậu, xin... cậu.... buông ra...."

"Tao vừa rồi cho mày cơ hội, chính là không quý trọng, còn ra vẻ bị người chà đạp."

Nam nhân trong lòng bất đắc dĩ, cái gì mà "vẻ bị người chà đạp" ? Bản thân rõ ràng đang bị cậu ta khi dễ, hắn còn trái lại bị coi là đầu sỏ gây ra chuyện !

"Tôi không có...."

Giãy dụa của nam nhân không có một chút lực uy hiếp, người trên thân nam nhân lại càng làm ra kịch liệt, tựa hồ không có chút ý tứ ngừng lại.

Lâm Việt vốn cũng không muốn làm thế với hắn, chỉ nghĩ muốn hù dọa nam nhân này, nhưng khi cậu nhìn đến ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ của nam nhân, trò đùa dai càng trở thành sự thật, mỗi lần nghe được tiếng "ư ư ha ha" ẩn nhẫn của nam nhân, lý trí thanh tỉnh còn sót lại của Lâm Việt trở thành mơ hồ, cho đến khi không khống chế được nữa, đem nam nhân hai mắt ướt át đặt ở dưới thân.

Khiến cho Lâm Việt càng không thể hiểu rõ chính là nam nhân này, chẳng những lớn tuổi, lại còn đã kết hôn, trước kia cậu gặp qua những thiếu niên tươi đẹp hơn nam nhân đi nữa, chính là cũng không có loại hứng thú này, thậm chí là khi lần đầu tiên nhấm nháp tư vị của nam nhân này, có một lần đi câu lạc bộ còn gặp được một nam hài xinh đẹp hơn nam nhân này, nhưng mỗi lần xâm nhập đều không làm đến hết, hòan toàn mất đi hưng trí.

Lâm Việt rõ ràng bản thân là vẫn thích nữ nhân hơn nam nhân rất nhiều, nhưng, Lâm Việt mỗi khi hồi tưởng đến thân thể rắn chắc , còn có mặt sau chặt chẽ của nam nhân thì....

Cảm giác mất hồn khiến Lâm Việt không thở nổi, tuy rằng người bị đặt bên dưới là anh trai của cậu, nhưng cậu vẫn không muốn quản chuyện đó, từ nhỏ đến lớn Lâm Việt chưa bao giờ biết qua cái gì là thân tình, trong tiềm thức của Lâm Việt căn bản không có "người anh" này, đương nhiên cũng không thừa nhận hắn là anh mình.

Cái Lâm Việt muốn chính là quyền lợi, là quyền lực, ai cũng không được không coi cậu ra gì !

Lâm Việt không cần thân tình, cũng không cần tình yêu, lại càng không cần ánh mắt thương hại bố thí của kẻ khác, cậu chán ghét những kẻ dùgn ánh mắt đáng thương nhìn mình, cái cậu cần là ánh mắt sùng bái, mê luyến.

Lâm Việt chán ghét nam nhân dùng loại ánh mắt thương tiếc nhìn mình, giống như bản thân thực đáng thương, thực thảm hại, nam nhân từ nhỏ đã vậy, cho đến khi gặp lại Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên trên mặt tươi cười như trước khiến cho Lâm Việt cảm thấy không thoải mái, giống như bóng ma thời thơ ấu, ở trong lòng không sao xóa đi được !

Chương 39


Lâm Việt kềm chặt nam nhân đang thấp giọng cầu xin, không để ý đến phản đối của nam nhân, cùng đôi mắt van lớn, cứ ở trên thân nam nhân mà phát tiết dục vọng, từ trên chiếc giường rộng rãi đến sàn nhà, đem nam nhân nằm trên mặt đất lạnh như băng kéo lên, lên đến sô pha, cho đến khi nam nhân phát không ra được nửa thah âm nào.

Lâm Việt đạt đến một khoái cảm chưa từng được hưởng thụ qua bất kỳ một cơ thể đàn bà nào, con đường chặt chẽ của nam nhân khiến cho cậu thực thích, khoái cảm từng đợt từng đợt đánh sâu vào dục vọng nguyên thủy trong lòng cậu, kích thích đến mức căn bản không muốn dừng lại.

Đêm nay là một đêm điên cuồng, hỗn loạn....

Hai người cũng không biết đối phương rốt cuộc tiết ra cái gì, nam nhân hấp hối bị Lâm Việt biến thành khóc hô cầu xin tha thứ, Lâm Việt làm sao còn có thể để hắn phản kháng, áp chặt nam nhân đến khi nam nhân tại cao trào mà hôn mê bất tỉnh, Lâm Việt kiệt sức, dị thường thỏa mãn, ngã vào trên thân nam nhân ngủ thiếp đi.

Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Mộ Thiên mở đôi mắt sưng đỏ, thứ đầu tiên đập vào mắt là Lâm Việt đang tựa vào trên người mình, trên mặt Lâm Việt lộ ra nụ cười quỷ dị, Lâm Mộ Thiên cảm giác được hạ thân có thứ gì đó cứng rắn để bên chân.

"Anh Hai, buổi tối anh thật sự là quá tuyệt vời." Lâm Việt liếm liếm miệng thật chậm, trong ánh mắt khó tránh khỏi có chút ác ý, trong lòng lại nhớ về một đêm mất hồn hôm qua.

"Cậu...." Lâm Mộ Thiên run rẩy đôi môi, trên mặt mất đi huyết sắc.

Hai chân bị nâng lên, ánh mắt nam nhân trở nên sợ hãi.

"Đừng, đừng như vậy nữa." Giọng nói khàn khàn của nam nhân cầu xin tha thứ, ký ức khủng bố đêm qua còn đọng lại trong đầu không sao xóa được.

"Lại chơi một lần, anh hôm qua không phải thực thích sao, anh thích đến ngất xỉu ấy chứ." Lâm Việt cười đến ôn nhu, ở trong mắt nam nhân lại có một loại ghê tởm.

Nam nhân biết trong nụ cười của Lâm Việt, còn mang theo một nụ cười nhạo không có hảo ý.

Nam nhân cắ môi, khuôn mặt trầm hẳn xuống.

"Còn đang suy nghĩ đến Vĩnh Trình à ?"

"Không...."

"Nó không đến cứu anh đâu." Lâm Việt vuốt ve tấm lưng run rẩy của nam nhân, cười đến tràn ngập thắng lợi.

Lâm Mộ Thiên run rẩy càng lợi hại hơn.

"Bởi vì nó hiện tại mạng mình còn khó giữ, chẳng đến giúp anh nổi đâu..."

"Tôi không nghĩ đến..." Lâm Mộ Thiên bắt đầu có chút sợ hãi con người này, thân thể ức chế không được sự run rẩy.

Hắn hối hận bản thân hôm qua đưa kẻ này về, hắn cũng hối hận bản thân đi chậm, hắn hối hận bản thân lại lo lắng Lâm Việt uống nhiều sẽ gặp chuyện không may, hắn thật sự hối hận , trừ bỏ hối hận còn có sự sợ hãi tràn ngập trong lòng.

Lâm Mộ Thiên tràn ngập u buồn nhìn động tác của Lâm Việt, hai chân hắn bị Lâm Việt chậm rãi tách ra, nỗi sợ trong lòng hắn, đã sớm xuất hiện, hắn biết Lâm Việt là cố ý, hắn vô lực lắc đầu, thân thể bủn rủn khiến cho hắn không thể dùng được một chút lực, hé miệng muốn cầu xin tha thứ, lại phat hiện giọng nói của mình khàn khàn đến cực điểm.

Trí nhớ đêm qua khiến hắn kinh hoảng, so với lần đầu còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, nỗi sợ trong lòng khiến cho thân thể run rẩy không khống chế được, ánh mắt cầu xin của hắn, ngược lại càng khiến Lâm Việt tăng thêm hứng thú muốn lăng nhục hắn.

Lâm Mộ Thiên suy yếu giãy dụa, Lâm Việt không dùng chút sức nào nắm hai tay hắn, mở ra đôi chân cứng còng mà run rẩy của hắn, lại bắt đầu một vòng thế công mới .....


Chương 40


Khi Lâm Mộ Thiên tỉnh lại liền phát hiện người cạnh bên không thấy, vết bẩn trên người cùng sàng đan đều được thay qua sạch sẽ, trên người cũng thay áo ngủ ới tinh, mang theo mùi thơm ngan ngát, dưới thân lại có cảm giác lành lạnh, miệng vết thương tựa hồ đã được bôi thuốc, hắn mơ hồ nhớl úc hôn mê, Lâm Việt có mời một chuyên gia đến chăm sóc hắn, hắn có vài ký ức nửa tỉnh nửa mê, nhưng mơ hồ cảm giác được có người thay hắn đắp chăn.

Hắn đã bất tỉnh mấy ngày ?

Lâm Mộ Thiên bản thân đã nhớ không rõ, hạ thân đau đớn nhưng còn có thể chịu được, hắn sờ soạng quần áo bên cạnh cố sức mặc vào, hắn cảm thấy tng ở nhà nhất định sẽ lo lắng, một người đàn ông như hắn, không nên làm cho vọ mình ở nhà lo lắng, cho nên hắn phải chạy nhanh về nhà khiến tng yên tâm.

Tuy rằng hắn có gọi điện cho tng, nhưng hắn hôn mê hai ngày, trong lòng nghĩ còn chưa về đến cửa, tốt nhất là phải đi nhanh về.

Để Lâm Việt khỏi....

Lâm Mộ Thiên nghĩ đến Lâm Việt liền cau mày, đôi tay cài nút cũng run lên, trong lòng hắn kỳ thực rất sợ, hắn chưa từng trải qua một đêm nào đáng sợ như vậy, bị vuốt ve, bị gây sức ép....

Lâm Mộ Thiên lắc lắc đầu, không muốn nhớ lại ký ức đáng sợ đó.

"Anh tỉnh rồi !" Cửa mở ra, một khuôn mặt mộc mạc đi đến, nhìn qua khỏang hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đối phương trên mặt lộ vẻ hữu hảo tươi cười, "Xin chào, tôi là người làm công mà Lâm Việt thuê, mấy ngày nay chăm sóc cho anh, tôi tên là Phùng Lăng."

"Anh.... Xin chào..." Lâm Mộ Thiên có chút quẫn bạch, nghĩ đến chuyện của mình Lâm Việt bị người khác biết, hắn có vẻ thực xấu hổ, "Tôi có thể đi rôi sao ?"

"Tôi còn nghĩ anh phải ngủ đến vài ngày nữa, công tác của tôi là có thể làm nhiều ngày, hiện tại anh đã tỉnh, tôi cũng mất việc." Phùng Lăng nhún nhún vai, nở nụ cười sang sảng, giúp đỡ Lâm Mộ Thiên đi xuống lầu.

"Thực xin lỗi." Lâm Mộ Thiên thành thật giải thích.

"Tôi nói anh thật đúng là người tôi, anh giải thích với tôi làm gì, tôi vừa rồi chỉ nói đùa thôi."

Lâm Mộ Thiên xấu hổ nở nụ cười.

"Kỳ thật, anh không cần sợ tôi như vậy, trong thời gian anh bị thương đều là tôi chăm sóc anh, anh bị thương rất nặng, hiện tại có cảm thấy khá hơn không ?" Phùng Lăng đưa hắn ngồi trong phòng khách, rót cho hắn một ly trà.

"Cám ơn, tôi khỏe nhiều rồi." Lâm Mộ Thiên cầm chén nước ấm tong tay, khẩn trương nói, "Tôi.... tôi muoosn hỏi... là Lâm Việt cho anh đến sao ?"

"Là bạn tôi giới thiệu công việc này, công việc chỉ có thời gian ba ngày, mỗi ngày một ngàn, lọai công việc khó kiếm này, tôi đương nhiên đồng ý." Phùng Lăng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Thân thể hắn run lên, Phùng Lăng ái ngại thu hồi tay.

"Xin lỗi, tôi không nên dọa anh."

"....." Lâm Mộ Thiên cúi đầu, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ nửa tiếng, tôi là do người quen giới thiệu, tôi sẽ không bán đứng bạn bè." Phùng Lăng sốt ruột biệng giản, trong nụ cười có vẻ bất đắc dĩ.

Lâm Mộ Thiên cảm thấy con người tên Phùng Lăng này thực hàm hậu thành thực, cũng dần dần yên lòng, hắn vẻ mặt lo lắng gật gật đầu với Phùng Lăng, ai gặp phải loại chuyện này cũng sẽ cảm thấy khó mà mở miệng, huống chi hăn coi như là một người nổi tiếng, cho dù không phải danh nhân, là một người bình thường, gặp loại chuyện này cũng khó mà ngẩng đầu lên nổi....

Lâm Việt còn tìm người đến chăm sóc hắn, hắn cho rằng Lâm Việt là cố ý muốn cho hắn khó coi.



Chương 41


"Tôi có thể đi rồi sao ?"

"Lâm tiên sinh chờ một chút sẽ đưa anh về." Phùng Lăng mỉm cười, an ủi nói, "Không có việc gì, anh đừng gấp."

"Lâm Việt cậu ta.... cậu ta sắp về ?" Vẻ mặt Lâm Mộ Thiên trở nên căng thẳng, liền đổ nước trong chén trà, suýt nữa rơi cả chén.

Phùng Lăng mỉm cười gật đầu : "Đúng vậy, anh ta đi rồi về, hai ngày nay đều gọi đên vài lần, hỏi tình trạng của anh, anh ta nói hôm nay muốn đưa anh về, để vợ anh không phải lo lắng."

"Cậu ta thật sự nói như vậy sao..." Lâm Mộ Thiên lo lắng.

"Anh yên tâm, Lâm tiên sinh đã gọi cho vợ anh rồi, nói anh hai ngày nay phải làm việc." Phùng Lăng tựa hồ biết rất nhiều, cũng ói hết cho Lâm Mộ Thiên biết chuyện mình biết, khiến cho Lâm Mộ Thiên đừng lo lắng, đây cũng là việc Lâm tiên sinh phân phó cho y.

"Cám ơn anh." Nụ cười nơi khóe miệng của Lâm Mộ Thiên thực gượng ép, hình như còn chưa thoát ra khỏi bóng ma khủng hoảng.

Phùng Lăng cũng biết việc Lâm Mộ Thiên gặp chuyện gì, y nhịn không được an ủi nam nhân tiều tụy này, lúc này, tâm tình của Lâm Mộ Thiên rất phức tạp, lời nói của Phùng Lăng, hắn cơ hồ không nghe vào, cả đầu óc đều là việc nếu Lâm Việt đến, hắn phải đối mặt như thế nào.

Cho đến khi chuông cửa vang, Lâm Mộ Thiên mới bừng tỉnh.

"Thế nào ? Ngủ ngon không, nhìn qua cũng có vẻ rât tinh thần." Lâm Việt tây trang giày da mang theo một thân suất khí, từ ngoài cửa đi đến, cậu nhìn từ trên xuống dưới nam nhân đang ngồi ở sô pha, bả vai run nhè nhẹ.

Lâm Việt lúc này đã có câu trả lời, Lâm Mộ Thiên quả thực rất sợ !

Lâm Mộ Thiên thấy Lâm Việt đã trở lại, cũng không nói gì, hắn cũng không có để nói, chỉ bất an nắm chặt hai tay, ngay cả Phùng Lăng cũng có thể nhìn ra vẻ căng thẳng của hắn.

"Lâm tiên sinh đã trở về, tôi đây liền đi trước." Phùng Lăng cầm lấy áo khóac trên sô pha, nhận tiền công của Lâm Việt, rồi ra đi.

Phùng Lăng đi rồi, Lâm Việt mới quay đầu nhìn về phía Lâm Mộ Thiên.

"Đi thôi."

"Đi đâu ?" Lâm Mộ Thiên mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt có chút khiếp đảm, hắn bàng hoàng nhìn Lâm Việt.

"Đưa anh về nhà, vợ anh còn trong nhà chờ anh đấy." Lâm Việt từ trên cao nhìn nam nhân hèn mọn bên dưới, nói xong liền xoay người đi ra cửa.

Lâm Mộ Thiên còn chưa phản ứng kịp.

Thanh âm của Lâm Việt lần thứ hai truyền đến : "Nếu anh muốn ở lại chỗ này, tôi cũng không để ý, đến lúc đó vợ anh bỏ chạy theo người, cũng không biết."

"Cậu.... nói bậy...." Lâm Mộ Thiên nghe được như thế, rốt cục có phản ứng, hắn nhỏ giọng phản bác, xong liền đứng dậy vội vàng đi phía sau Lâm Việt, hai người trong lúc đó vẫn duy trì một khoảng cách.

Lâm Việt đi từng bước sải, suyên thấu qua cửa kính xe thủy tinh, thấy nam nhân vẻ mặt khẩn trươgn đằng sau, không dấu vết nhíu mày, ngay cả Lâm Việt cũng không biết bản thân vì cái gì, giờ phút này, lại không muốn nhìn đến bộ dạng sợ hãi của nam nhân.

Dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện, không khí im lặng ở trong xe cứ rót ra, Lâm Việt "chuyên tâm" lái xe, lâu lâu lại nhìn qua nam nhân.

Lâm Mộ Thiên cũng không muốn nói chuyện gì cùng Lâm Việt, hắn ngồi trên vị trí phó xe, trầm mặc nhìn ra cửa sổ, tình cảnh hiện tại của hắn phi thường khó xử, hắn sợ Lâm Việt, lo lắng Lâm Việt lại đối hắn làm ra chuyệ đó, nhưng, hắn lại không thể không ngồi xe Lâm Việt, lúc Lâm Việt không có động tác tiếp theo, hắn cũng không dám làm ra động tác gì.

Lâm Việt khiến cho hắn khó hiểu.

Hơn nữa, công việc của hắn còn không có tin tức, hắn phải đợi Lâm Việt trả lời.....

1 nhận xét:

  1. Chẹp, đây ko biết là lần thứ bao nhiêu mình đọc lại, mà vẫn ko hiểu Lâm Việt sao lại đi ghen với Vĩnh Trình nhỉ (phải là Thư Diệu mới đúng chớ =))))

    Trả lờiXóa